Tốc Tốc nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà trắng tuyết, thầm nói có phớt lờ tâm tư của mình thế nào đi nữa thì cuối cùng không không tránh được.
Ví dụ như sự tồn cái của dấu ấn này, nó đã tồn tại từ lúc cô xuyên đến.
Cho dù cô không thể hiện ra nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng cô thực ra cũng giống như bị ‘kiểm soát’ vậy, không thể giấu được hệ thống.
Toàn thân yếu ớt không chút sức lực, lại còn đau ê ẩm.
Tốc Tốc cau mày yên lặng nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên giải thích chuyện này thế nào mới tốt.
“…Tốc Tốc?” Mục Giang Lâm ở bên cạnh khẽ gọi cô: “Em khó chịu ở đâu?”
Tốc Tốc nhìn anh, giọng khàn đặc: “Chỗ nào cũng khó chịu.”
Nếu là bình thường, cô nói mấy lời kiểu này như nói đùa, chắc chắn Mục Giang Lâm sẽ đùa lại với cô vài câu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện đột nhiên ngạt thở vừa rồi, lại nhìn cô bây giờ yếu ớt không có chút sức lực, Mục Giang Lâm biết câu này của cô là thật.
Mục Giang Lâm nhẹ nhàng nắm tay Tốc Tốc, sợ làm cô đau nên không dám nắm mạnh.
Anh im lặng nhìn chăm chú cô vợ nhỏ nhà mình, khẽ hỏi: “Em vẫn luôn muốn ly hôn với anh… có phải ly hôn rồi thì em có thể khỏe lên không?”
Theo anh thấy, lần này lúc cô vừa xuyên đến, có thể là chỉ tạm thời sống chung với anh.
Nhưng bây giờ, chắc chắn trong lòng cô có anh.
Nếu không, với cái tính không chịu đựng của cô, sao có thể bấm bụng chịu mà tiếp tục ở chung với anh lâu như vậy được.
Thế nên anh mới không chịu ly hôn với cô.
Bây giờ thấy cô thế này, trong lòng anh chợt thấy sợ hãi, anh sợ cô đột nhiên cứ thế lặng lẽ rời đi.
Đường Tô là bệnh nặng, La Tố Tố là trúng đạn lạc, và Thẩm Minh Thư là đỡ đạn thay anh.
Lần này cô lại đột nhiên ngạt thở…
Cô rời đi ngày càng đột ngột khiến anh không kịp trở tay.
Nhớ đến việc cô luôn muốn ly hôn, anh bắt đầu ngẫm lại, liệu có phải cô biết gì đó, cho nên nhất định phải ly hôn không?
Bây giờ chỉ cần cô khỏe, ly hôn hay không đều như nhau, anh sẽ luôn ở bên cô.
Vợ của Mục Giang Lâm anh mãi mãi là cô.
Hôn thú chẳng qua cũng chỉ là tờ giấy mà thôi, cô khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Nghe anh nói vậy, Tốc Tốc thật sự bị anh làm tức chết.
Tốt lắm, lúc trước cô muốn ly hôn thì anh không chịu, giờ khó khăn lắm cô mới nhận ra, không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa thì tên này lại nhắc đến!
“Tốt quá rồi.” Tốc Tốc vui vẻ mỉm cười: “Vậy nghĩ cách nhanh chóng làm thủ tục đi.” Nói xong, cô nhắm mắt lại.
Ly hôn cũng tốt, ít nhất lúc cô rời đi sẽ không ở bên anh nữa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng lại có tiếng nói với cô, như vậy không được.
Người đàn ông này có thể vì cô là hết lần này đến lần khác cố gắng đi tìm cô khi cô đến thế giới này, sau đó tiếp tục ở bên cô… Thậm chí lần này còn cố ý đăng ký kết hôn với Kiều Ni Nhi để trói buộc cô trước.
Tốc Tốc bỗng mở mắt ra, vừa quay đầu thì thấy ánh mắt đau buồn và kiên định của Mục Giang Lâm.
Rất rõ ràng, anh cũng định ly hôn, nhưng đồng thời, dường như anh còn hạ quyết tâm gì đó.
“Anh yên tâm, em chọc anh chơi thôi.” Tốc Tốc nói, cô đổi ý rồi.
Anh đã cam tâm tình nguyện muốn trói buộc với cô, vậy tại sao cô không dũng cảm một chút, ở bên cạnh anh?
“Ly hôn cũng chẳng tác dụng gì.” Cô nhỏ giọng nói.
Câu này rất ngắn gọn, chỉ lướt qua bên tai trong thoáng chốc nhưng Mục Giang Lâm vẫn rất nhạy bén mà nắm bắt được nó.
“Em nói ly hôn cũng không có tác dụng.” Vì quá kích động nên hai tay anh chống bên giường, từ từ đứng lên: “Tốc Tốc, có phải em biết gì rồi không? Có thể nói với anh làm thế nào mới có thể giúp em không?”
Tốc Tốc thầm đấu tranh.
Nói với anh hay không đây?
Nghĩ đến dấu ấn ngày càng nhạt màu đó, trong lòng Tốc Tốc hiểu, nếu không nói với anh thì cô cũng kiên trì chẳng được bao lâu.
Có lẽ có thể nói với anh, cố gắng rồi cả hai vẫn có thể mong một tương lai tươi sáng.
Nhưng cô quấn lấy anh cả ngày, nghĩ cách một ly hôn, chuyện này đã làm nhiều lắm rồi.
Cho dù cô đã chuẩn bị để nói thật với anh, nhưng cô nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
“Em biết tại sao anh muốn cưới em.” Lúc này Tốc Tốc không dám nhìn vẻ mặt Mục Giang Lâm, cô dứt khoát nhìn lên trần nhà: “Em cũng biết rõ anh cố ý kết hôn với Kiều Ni Nhi.”
Hai câu ngắn gọn thể hiện một vài điều cả hai đều biết nhưng không ai nói ra.
Mục Giang Lâm cúi đầu thờ dài, từ từ ngồi lại ghế: “Ừm.”
Tốc Tốc mỉm cười: “Vốn dĩ em cho rằng ly hôn là được, nhưng bây giờ có vẻ ly hôn vẫn không được.”
Cô ngoảnh đầu nhìn người đàn ông ngồi bên giường, vì cô mà sắc mặt tiều tụy: “Nếu em có thể hoàn toàn quên anh, có thế nào cũng không thể nhớ được anh, vậy em có thể khỏe lên, cũng không cần quay lại nữa, vậy anh có đồng ý không?”
“Vậy không được!” Mục Giang Lâm lập tức nói.
Một lúc sau, anh suy nghĩ cẩn thận rồi lại nghẹn ngào nói: “Nếu em có thể khỏe, như vậy… như vậy cũng… cũng được.”
Tốc Tốc nghe xong thì bật cười.
“Yên tâm đi, em sẽ không quên anh đâu.” Cô tốn sức giơ tay lên, chỉ vào mình: “Anh xem, đến rồi đi nhiều lần như vậy, em đều có thể nhớ lại anh, chứng tỏ em sẽ không quên anh.”
Vậy chứng tỏ cô không khỏe lên được.
Trái tim Mục Giang Lâm như rơi xuống đáy vực: “Vậy em phải làm sao?” Rồi anh lại nói: “Vậy anh phải làm sao?”
Trong giọng điệu của câu cuối cùng đã mang theo buồn bã và đau khổ.
Tốc Tốc chậm rãi nói: “Hỏi hệ thống của anh xem, nói không chừng nó có thể biết đấy.”
Mục Giang Lâm sững sờ: “Túi trút giận? Nó có thể làm gì.”
Tốc Tốc cảm thấy cái tên này rất thú vị: “Túi trút giận?”
“… Tên đầy đủ là Túi trút giận vạn năng.”
Tốc Tốc bật cười rồi lại ho dữ dội.
“Vừa nghe đã biết ngay là phong cách đặt tên của em.” Cô ngăn Mục Giang Lâm đang muốn vuốt lưng cô: “Em không sao, nghĩ cách để em nói chuyện với nó trước đi.”
Mục Giang Lâm cũng khó xử, trước đây sau khi Đường Tô rời khỏi thế giới này, rồi La Tố Tố đến, cũng chưa từng nói chuyện với túi trút giận.
Thẩm Minh Thư cũng chưa.
Bây giờ Tốc Tốc phát hiện ra sự tồn tại của túi trút giận, anh không ngại khi cô muốn nói chuyện với nó.
Dù sao thì túi trút giận với Tốc Tốc mới thật sự là ở cùng một thế giới.
Vấn đề là anh hoàn toàn không biết làm thế nào để họ nói chuyện với nhau.
Thực ra túi trút giận vẫn luôn ở đây, trước đó lúc Tốc Tốc hôn mê bất tình, nó vẫn luôn ở bên Mục Giang Lâm, an ủi anh đừng lo lắng, cho đến khi anh bảo nó ngậm miệng thì nó mới dừng lại.
Mục Giang Lâm: “… Túi trút giận?”
“Túi trút giận vạn năng: Chẳng phải anh bảo không thể nói chuyện à.”
Mục Giang Lâm: “Cậu chào hỏi Tốc Tốc đi.”
“Túi trút giận vạn năng: Chào Tô Tô nhé! Tô Tô, tôi nhớ cô lắm đấy!”
Mục Giang Lâm hỏi Tốc Tốc: “Em nghe thấy không?”
Tốc Tốc lắc đầu.
“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, Tô Tô không thể nghe thấy người ta nói.
Tô Tô! Làm sao mới có thể nói chuyện với cô đây?”
Rõ ràng nó cũng không có cách.
Mục Giang Lâm cau mày suy nghĩ, việc này hơi khó giải quyết.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Mục Giang Lâm lớn giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Đô thống.” Cảnh vệ ngoài cửa nói: “Cữu gia đến rồi, muốn thăm phu nhân, không biết có thể vào không?”
Cữu gia mà anh ta nói chính là anh trai của Tốc Tốc – Kiều Dương..