Cả người Khuyển yêu lập tức mềm nhũn vào lúc Chu Húc nói ra hai chữ đồng ý này, gã quỳ rạp dưới đất khóc thút thít.
“Gia tộc ta bị diệt môn trong vòng một đêm, chỉ có ta và con gái còn sống, toàn bộ tộc đều bị nhuộm đỏ, căn bản không nghe được bất kỳ tiếng gió nào ở tộc đàn xung quanh, tiếp theo ta liền nghênh đón một nhóm người đuổi giết, ta có thể kiên trì đến đây đã là cực hạn, Chu tiên sinh, ta van ngươi, giúp ta, ta nguyện ý hiến tế con gái mình cho ngươi.
”
Chu Húc mỉm cười nhìn gã, “Ngươi muốn ta báo thù cho gia tộc của ngươi, có liên quan gì tới con gái ngươi? Hay là nói, là con gái ngươi giết chết tất cả mọi người?”
“Không phải!” Khuyển yêu ho ra một búng máu, “Là nhân loại, những người kia dùng chú thuật giết chết cả tộc ta, trong tộc ta có Thánh khí truy tìm hung thủ, biểu hiện cuối cùng của Thánh khí là ở nhân giới, là loài người tham lam dơ bẩn!”
Máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất, Khuyển yêu vẫn là không thể kiên trì được, tuy rằng trên mặt tràn đầy không tha.
Thẩm Mộng sau khi liếc nhìn thi thể ngã xuống liền rời đi gian phòng cũ nát này, đứng dưới tàng cây đốt một điếu thuốc, hắn chậm rãi phun ra làn khói trắng, lời của người kia khiến hắn nhớ tới tộc Mộng điệp cũng là bị chú thuật tiêu diệt trong một đêm.
Cũng đều là nhân loại, cứ giống như thủ đoạn của nhân loại nghèo nàn đến mức chỉ biết dùng chú thuật giết người sau lưng.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Mộng quay đầu lại, một ngụm khói thuốc phả đến trên mặt Chu Húc.
“Thi thể đâu?” Thẩm Mộng ngậm điếu thuốc hỏi.
“Đương nhiên là trực tiếp thiêu, này chính là một yêu quái nhập cư trái phép.
” Chu Húc dựa vào người Thẩm Mộng, đứng sóng vai cùng hắn, “Thầy Thẩm, anh cảm thấy lời gã nói, có thật hay không?”
Thẩm Mộng liếm liếm răng mình, “Đây không phải là chuyện cậu nên phán đoán sao?”
Chu Húc mặt mày cong cong, khóe miệng mang cười, trong mắt không hề có ý cười, ngược lại, đôi mắt đen nhánh kia chậm rãi tràn đầy châm chọc, “Nhân loại hay yêu quái rất quan trọng sao? Nếu như gã cảm thấy là nhân loại, vậy chính là nhân loại.
”
Vê tắt điếu thuốc, Thẩm Mộng nhìn y đầy khinh bỉ, “Quả nhiên gia hỏa này còn phiền toái hơn cậu.
”
“Cảm ơn khích lệ.
” Chu Húc che miệng cười khẽ, lần này trong mắt nhưng thật ra có chút ý cười, “Không nghĩ tới thầy Thẩm cũng sẽ khen người.
”
Thẩm Mộng đã miễn dịch đối với loại hành vi không biết xấu hổ này của Chu Húc, hắn ném tàn thuốc, xoay người đi ra khỏi rừng rậm, Hồ điệp cánh đỏ ở phía trước dẫn đường cho hắn, Chu Húc vội vàng đuổi theo, tóc dài bị dính chút nước mưa, tựa như mạng nhện bị giọt sương làm ướt vào buổi sớm.
“Thầy Thẩm.
” Chu Húc đuổi theo bước chân của Thẩm Mộng, ý cười bên khóe miệng đến lúc này cũng chưa biến mất, “Tôi nghĩ, anh nói chúng ta đều đã tới đây rồi, nếu như không đánh dã chiến có phải quá không tôn trọng sự hoang vắng của nơi này rồi không.
”
Bị dọa đến dừng lại bước chân, Thẩm Mộng bóp chặt cổ Chu Húc, “Cậu vừa nói gì?!”
Chu Húc khụ một tiếng, nhưng ngay cả vậy trên mặt y vẫn mang theo hưng phấn, “Thầy Thẩm, nơi này không có ai, anh muốn làm gì cũng được, tôi sẽ phối hợp tốt với anh.
”
Một bên nghĩ không nên so đo với biến thái, một bên bị chọc tức đến bốc khói lên đầu, Hồ điệp vẫn luôn bay múa bên cạnh đậu xuống tay Thẩm Mộng, trong nháy mắt hóa thành một sợi dây đỏ rắn chắc, trói Chu Húc vào thân cây, Thẩm Mộng cười lạnh, “Cậu ở chỗ này cho tỉnh táo lại đi.
”
Mắt thấy Thẩm Mộng càng đi càng xa, Chu Húc cười rộ lên, “Thầy Thẩm đừng nóng giận, tôi nói giỡn nha.
”
Nhưng mà, Thẩm Mộng cũng không quay lại thả y ra.
Cho dù vậy Chu Húc cũng không tức giận, dây thừng trói lại cánh tay y, khuỷu tay cùng cổ tay vẫn có thể hoạt động, toàn bộ cánh rừng yên tĩnh muốn chết, ngay cả tiếng côn trùng cùng chim chóc đều không có, giống như một ngôi mộ không có tiếng động.
Chu Húc nhắm mắt, một lúc sau y ngẩng đầu nhìn lên phía ngọn cây, ở trên đó, một thi thể khô héo treo ở trên cây, tơ nhện thật dày khúc xạ ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Dây thừng trói lại tay y đứt thành từng đoạn, Chu Húc chậm rì rì đi ra ngoài, đột nhiên, y dừng bước.
Bên cạnh là một bù nhìn, bù nhìn không biết đã được dựng lên từ lúc nào bị cỏ dại che phủ, trên rơm rạ mang theo lớp bùn đất thật dày, Chu Húc nhìn nó chằm chằm, vẻ mặt âm trầm.
“Cút.
” Chu Húc lạnh băng uy hiếp, “Đừng để cho tao nhìn thấy mày nữa.
”
Bù nhìn lẳng lặng đứng đó, đôi mắt trống rỗng cùng cái miệng toàn bùn đất, Chu Húc mở to mắt, “Tao nói, cút!”
Roạt một tiếng, bù nhìn bị tơ nhện xé thành vô số mảnh nhỏ, nước bùn văng khắp nơi, đầu của bù nhìn lăng lông lốc đến bên chân Chu Húc, Chu Húc nghiêng đầu, giơ chân đạp lên nó.
Chờ Chu Húc rời đi, tại chỗ chỉ còn lại một cái đầu bù nhìn bị giẫm bẹp, cùng với rơm rạ đầy đất.
“Không đúng, không thể như vậy.
” Chu Húc nói thầm với mình, trong mắt mang theo chán ghét nồng đậm, “Quá chán ghét, nhưng không thể tiếp tục như vậy nữa, tuy rằng thứ kia rất ghê tởm.
”
Chu Húc một bên lẩm bẩm, một bên tăng tốc, “Đi tìm tiểu Hồ điệp, bên cạnh tiểu Hồ điệp đều là sạch sẽ.
”
“Chỉ có hắn là sạch sẽ nhất.
”
Thẩm Mộng đứng trước cổng trường đột nhiên cảm giác được gì, hắn quay đầu lại, sau lưng chỉ có mấy học sinh vừa từ bên ngoài trở về, lấy một cái kính không độ từ trong túi ra đeo lên, Thẩm Mộng bước vào cổng trường.
Rốt cuộc Chu Húc rốt là yêu quái dạng gì ở Yêu giới còn cần phải cân nhắc cẩn thận, dù sao hiện tại hắn đã cùng Yêu giới chia cắt hơn vạn năm, vạn năm này là lịch sử mà hắn không biết, cùng với những nhân vật không quen.
Từ tính cách cùng thực lực Chu Húc thể hiện ra ngoài mà nói, y tuyệt đối không phải là kẻ bừa bãi vô danh.
Vừa bước vào khu nhà trọ của giáo viên, Thẩm Mộng đã bị người giữ chặt, mùi thơm quen thuộc nói cho hắn biết, đây là Chu Húc, Thẩm Mộng quay đầu lại, quả nhiên thấy là người này.
“Thầy Thẩm thật sự là quá vô tình rồi, cứ ném một mình tôi ở đó, chỗ đó tối như vậy, tôi sợ.
” Chu Húc ra rẻ ủy khuất nhìn Thẩm Mộng, má hơi phiếm hồng.
Thẩm Mộng nhìn chằm chằm vào trán y, trên trán y có một vết rách, dòng máu xanh lục chảy ra từ miệng vết thương, nhưng nhìn dáng vẻ, Chu Húc cũng không phát hiện ra.
Mắt thấy Thẩm Mộng không đáp, Chu Húc thở dài có chút thất vọng, một lúc sau y đưa mắt nhìn xung quanh, người tới người lui đều không để ý tới bọn họ, Chu Húc cong môi, y nghĩ tới một ý tưởng hay ho.
“Thầy Thẩm! Thật vậy sao? Anh đồng ý lời cầu hôn của tôi!” Tiếng hô này thành công khiến cho tất cả tầm mắt của mọi người dời về đây, cũng khiến cho đầu Thẩm Mộng trực tiếp oanh một tiếng, hắn nhìn Chu Húc đầy khiếp sợ, thậm chí còn không kịp phủ nhận.
Rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Tại sao có thể mềm lòng bởi vì y bị thương? Người này, y chính là không có lòng tự trọng!
Thúc cùi chỏ đẩy Chu Húc ra, lại ném người này xuống đất dưới cơn giận, Thẩm Mộng dẫm lên ngực Chu Húc, đôi mắt đỏ sậm mang theo lửa giận, vì vậy hắn vừa mở miệng nói chuyện chính là vị □□ đầy miệng.
(*sao tui ghét mấy chỗ ô vuông ghê, tìm mấy trang rồi k tìm ra là chữ j.
)
“Cậu vừa mới nói gì? Có gan lặp lại một lần nữa cho tôi.
”
Chu Húc bị giẫm dưới chân lại căn bản không để ý tới đau đớn, y cười ha ha, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Mộng nhỏ giọng lặp lại: Thầy Thẩm đồng ý lời cầu hôn của tôi.
Dây cung trong đầu đứt phặt một tiếng, trước giờ hắn cũng không phải là loại người giỏi về ẩn nhẫn, biến thành nhân loại vốn dĩ đã đủ đến hắn nghẹn khuất rồi, tên chết tiệt này còn nhiều lần tìm đường chết.
Xung quanh có giáo viên vội vàng gọi điện báo cho hiệu trưởng, Thẩm Mộng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người vây xem cười lạnh một tiếng, hắn lôi Chu Húc vào trong phòng của mình, cạch một tiếng khóa trái.
Vì vậy hiệu trưởng Vương biết chuyện chạy tới chỉ có thể thấy được cửa phòng đóng chặt, ngay cả âm thanh bên trong cũng không nghe được.
.