Dài Lâu

Trong một khoảng thời gian dài sau đó, chuyện Bạch Cẩn Nhất phô trương thanh thế, vừa lắm tiền vừa có của lại chẳng có khiếu thẩm mỹ gì tặng hoa tiếp ứng cho Giang Thâm đã đứng đầu nhiều chủ đề thảo luận trong giới, có điều chủ nhân chuyện đó lại hệt như nắm đấm của mình, mắt điếc tai ngơ với mọi lời bình, quyết chí tiến lên, chuyện ta ta làm.

Bạch Cẩn Nhất đã không thèm để ý thì dĩ nhiên Giang Thâm sẽ không để trong lòng, mặc dù thỉnh thoảng cậu cũng ước ao được nhiều người hâm mộ như đàn anh đàn chị mình, nhưng cũng chỉ dừng ở mức ước ao mà thôi.

Hai người vẫn luôn ngủ chung một giường cho qua mùa đông rét đậm ấy, khi thời tiết dần ấm lên, Giang Thâm không thể không biết xấu hổ mà ké giường nữa, nên bèn dọn hết đồ về phòng mình, Bạch Cẩn Nhất không vui vẻ gì cho cam, nhưng lại chẳng nói chẳng rằng gì cả, kết quả chỉ có mình Giang Thâm mất mát.

Một năm có bốn mùa, bốn mùa có sớm chiều, ngày nào Giang Thâm cũng gắng sức luyện múa để được lên sân khấu biểu diễn nhiều hơn, quan trọng trên cả, cậu tận dụng mọi thời gian rảnh để học nhảy Hồ Thiên Nga.

Lúc Kinh Lạc Vân và Lưu Tinh Chi biết cậu tập vở Hồ Thiên Nga còn cười nhạo cậu rất lâu, vừa đấm vừa xoa ép hỏi người cậu thích là ai.

“Ai nha, cậu ấy không biết mà.” Giang Thâm nằm sấp ép eo, mặt dán trên sàn nhà, “Anh chị đừng hỏi em nữa.”

Kinh Lạc Vân: “Cậu ta không biết cái gì, không biết em muốn nhảy cho cậu ta xem, hay không biết em thích cậu ta?”

Giang Thâm: “Cậu ấy không biết ý nghĩa của bài múa này…”

Lưu Tinh Chi khó hiểu hỏi lại, “Người ngoài giới sao? Vậy cậu nhảy cho cậu ta xem có tác dụng gì, đàn gảy tai trâu!”

Giang Thâm đành nói, “Trước khi nhảy em sẽ nói cho cậu ấy biết mà.”

Dẫu gì Lưu Tinh cũng không quá tán thành, nhưng trông thấy đàn em mình có vẻ chân thật từ tận đáy lòng nên cũng không quá khắt khe nữa, mà giúp cậu phân tích động tác, biên soạn lại điệu nhảy một lần.

“Bây giờ nhảy hết bài này luôn thì không có khả năng đâu, cậu cứ tập trước đoạn hai người gặp nhau bên bờ hồ đi.” Lưu Tinh Chi chỉ chỉ cậu xem động tác trong video, “Chú ý đôi mắt, ánh nhìn của Adam Cooper thực sự vô cùng phù hợp, cậu cứ dùng ánh mắt đó giật chết cậu ta!”

Giang Thâm nhìn kỹ một hồi, tò mò hỏi: “Anh cũng dùng ánh mắt đó giật ngài Bồ ạ?”

“…” Lưu Tinh Chi, “Làm người không thể quá thành thật, hiểu không, bé cưng thiên nga nhỏ?”

“Tình yêu tuyệt mỹ” của Lưu Tinh Chi và ngài Bồ luôn là tin bát quái đứng đầu mỗi tuần của phòng làm việc Lai Nghi, Lưu Tinh Chi có lẽ cũng quen quá rồi, dù sao kim chủ của hắn cũng không có mỗi mình ngài Bồ, hắn và Kinh Lạc Vân chính là hai đại lưu lượng có số và chất người hâm mộ đông nhất trong giới.

Nửa năm nữa Lưu Tinh Chi sẽ mười tám tuổi, “Sơ Vũ” là bữa tiệc vũ đạo lớn nhất Lai Nghi, Thẩm Quân Nghi đã tự mình sắp xếp toàn bộ, mức độ xem trọng có thể thấy được rõ ràng.

“Em muốn tỏ tình trong buổi Sơ Vũ của Tinh Chi sao?” Kinh Lạc Vân tính nhẩm, “Cùng lúc tập múa hai bài, thân thể em chịu được không vậy?”

Giang Thâm: “Chịu được chịu được mà, buổi diễn của sư huynh có lẽ em không được múa phụ đâu… Chắc không cần tập nhiều lắm.”

“Sao lại không được múa phụ?” Kinh Lạc Vân hơi kinh ngạc, chị lắc đầu, “Em quá coi thường mình rồi đấy, hai năm qua em đã theo đi tuần diễn tích góp được rất nhiều tiếng tăm, trong giới có không ít người nghe ngóng tin tức của em qua thầy, chỉ là thầy không muốn cho em tham gia mấy trận đấu trong nước nên không tuyên truyền nhiều thôi.”

Giang Thâm thật không biết những chuyện này, cậu lặng lẽ meo meo nhỏ giọng hỏi Kinh Lạc Vân: “Sư tỷ, em có người hâm mộ không chị? Có ai tạo siêu chủ đề cho em không?”

“…” Kinh Lạc Vân dở khóc dở cười, “Đây đâu phải trọng điểm chứ.”

Giang Thâm thực sự không muốn làm người múa phụ trong “Sơ Vũ” của Lưu Tinh Chi, đương nhiên, nếu có thể thì phương diện vũ đạo và tiếng tăm của cậu đều sẽ lên như diều gặp gió, hai năm gần đây Lưu Tinh Chi đã không còn thái độ thù địch gì với cậu nữa, cơ mà ý thức cạnh tranh vẫn không thay đổi.

Một tháng nay Thẩm Quân Nghi đã không ít lần tuyển vũ công phụ, Lưu Tinh Chi ngồi kế bên kiểm định, vô cùng buồn chán đá chân, hai tay vòng trước người.

Xem tiếp một tiết mục ứng tuyển nữa thì Thẩm Quân Nghi cho dừng lại.

Y hơi mệt mỏi thở dài, giữa lông mày nhăn thành chữ xuyên (川).

“Em có ý kiến gì không?” Y hỏi Lưu Tinh Chi.

Lưu Tinh Chi cà lơ cà phất, “Em cảm thấy chẳng ai đẹp cả, đâu phải Giang Thâm không nhảy được chứ.”

Thẩm Quân Nghi lạnh lùng nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Em ấy thì không được.”

Lưu Tinh Chi ngồi tuyển người lâu thế rồi đã sớm không còn kiên nhẫn, cáu bực thẳng người lên, hai tay chống đầu gối nói, “Cớ gì không được? Nó là sư đệ của em, ngay từ đầu thầy cũng nói em phải chăm sóc cho nó, giờ em đã điểm mặt chỉ tên luôn rồi thầy lại không cho nó nhảy, đến cùng thầy không hài lòng nó chỗ nào?”

“Không phải thầy không hài lòng em ấy.” Thẩm Quân Nghi áp chế tính khí của mình, thanh âm lạnh nhạt, “Quá đột ngột, em ấy không có cùng phong cách với em và Kinh Lạc Vân, mấy buổi diễn nhỏ thì em ấy còn có thể lên nhảy, nhưng “Sơ Vũ” của em là sân khấu lớn như thế, em ấy không thể.”

Lưu Tinh Chi ngây ra một lúc, sau đó tức giận nở nụ cười, “Phong cách của em không giống với Kinh Lạc Vân, buổi diễn Sơ Vũ của chị ấy chẳng phải em cũng múa phụ đó sao, có gì khác nhau chứ…”

Thẩm Quân Nghi phất tay, thô lỗ cắt ngang lời hắn, “Dù sao cũng không thể, em ấy không được, em tìm người khác đi.”

Lưu Tinh Chi đóng sầm cửa phòng vũ đạo lại, vừa buộc tóc đuôi sam lên vừa hung hăng bước nhanh qua hành lang, Nhâm Tuệ từ văn phòng đi ra suýt nữa đâm phải hắn, sợ hết hồn hỏi, “Sao thế em? Bực mình gì đấy?”

Lưu Tinh Chi không thèm để ý, đi ầm ầm lên tầng năm, Nhâm Tuệ đang không hiểu làm sao thì chợt thấy Thẩm Quân Nghi mang vẻ mặt tối tăm ra khỏi phòng vũ đạo.

“Chuyện gì vậy?” Nhâm Tuệ tiến lên hỏi, “Cãi nhau à?”

Thẩm Quân Nghi đau đầu nói, “Từ lúc nào mà quan hệ của Lưu Tinh Chi và Giang Thâm lại tốt như thế?”

Nhâm Tuệ trợn tròn mắt: “Đâu có… Lưu Tinh Chi lúc nào mà chẳng ghét bỏ người ta chứ, có lần em thấy Lưu Tinh Chi sai thiên nga nhỏ đi làm ít chuyện, làm xong rồi còn mắng nó nữa.”

“Thiên nga nhỏ?” Trên đầu Thẩm Quân Nghi toàn dấu chấm hỏi.

Nhâm Tuệ “à” một tiếng, “Đúng rồi, anh chưa biết hả, biệt hiệu của Giang Thâm là thiên nga nhỏ đấy, nhóm người hâm mộ thì được gọi là Căn cứ bảo vệ sinh thái thiên nga nhỏ.”

Thẩm Quân Nghi: “…”

Nhâm Tuệ có chút đắc ý thần bí nói, “Em quả là một bà mẹ bỉm sữa nuôi dạy con cái giỏi mà.”

Giang Thâm vẫn còn tập đoạn ngắn Hồ Thiên Nga ở trên tầng năm, Kinh Lạc Vân thì ở bên cạnh uốn nắn lại động tác cho cậu, hai người đang nói chuyện thì Lưu Tinh Chi đột nhiên đẩy cửa hậm hực đi vào.

Kinh Lạc Vân kinh ngạc đứng lên, “Ủa phỏng vấn vai múa phụ xong rồi hả?”

Lưu Tinh Chi ngồi bệt xuống sàn, tức giận nói, “Phỏng vấn cái rắm!”

Giang Thâm và Kinh Lạc Vân liếc nhìn nhau, hai người lại gần ngồi quanh hắn.

“Sao vậy?” Kinh Lạc Vân hỏi.

Lưu Tinh Chi nhìn Giang Thâm, cay nghiệt nói, “Cậu cũng mười sáu tuổi rồi đấy, chẳng lẽ không tính toán gì cho bản thân hả?”

Giang Thâm tự dưng bị hắn quở mắng như vậy, suýt nữa không phản ứng kịp, “Tính, tính toán gì cơ?”

Lưu Tinh Chi nghiêm túc nói, “Có phải cậu nói với thầy là không muốn múa phụ cho tôi không?”

Kinh Lạc Vân mở to hai mắt, chị đương nhiên không ngờ được, cũng nhìn về phía Giang Thâm, “Thiệt hay giả?”

“Không phải vậy đâu…” Giang Thâm bị hai người nhìn, trong lòng có hơi căng thẳng, đành phải trả lời, “Sơ Vũ của sư huynh là kịch vũ đạo cực kỳ quan trọng, thầy nói em tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm trên sân khấu lớn, nên muốn em cứ từ từ…”

Lưu Tinh Chi giễu cợt nói, “Mười sáu tuổi rồi nhỏ nhắn gì nữa, chẳng phải cậu cũng có người mình thích rồi, còn định múa Hồ Thiên Nga cho người ta xem sao? Thế nào? Múa phụ cho tôi cậu uất ức lắm à?”

“Ơ kìa, không phải thế.” Giọng Giang Thâm càng nói càng nhỏ, mặt đỏ bừng, “Múa phụ cho sư huynh là một chuyện, còn người kia em thích từ nhỏ rồi, đâu giống sư huynh chứ.”

Lưu Tinh Chi: “??”

Diuisca: Lưu Tinh Chi bảo lớn rồi nên mới thích người khác, Giang Thâm cãi lại là thích từ khi còn nhỏ rồi, nên bé vẫn chưa lớn =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui