Dài Lâu



Ngải Lai đã từng là tam mỹ, Thẩm Quân Nghi thì đã ngồi trên ngai vàng giới này suốt mười năm chưa từng xuống, cái thời mà lão Lương già đi, rất ít có người nào của thế hệ sau có thể vượt qua được vinh quang của ông, là Thẩm Quân Nghi đã giơ cao ngọn cờ, khơi dậy đam mê múa ba-lê của những vũ công trong nước một lần nữa, dần dần y trở thành “vũ công đứng đầu” được mọi người công nhận.

Theo sau y là Ngải Lai và Chu Lạc Tường còn trẻ tuổi hơn, mặc dù ba người là đàn anh đàn em nhưng Thẩm Quân Nghi vẫn là ngọn núi cao mà hai người đó khó có thể vượt qua, hào quang của y rực rỡ tới mức ép người ta không thở nổi.

Chu Lạc Tường vốn là một tam mỹ đã được giới phê bình công nhận, hắn không có kỹ xảo vũ đạo điêu luyện như Thẩm Quân Nghi, cũng không có thiên phú biểu diễn và thể nghiệm tình cảm bằng Ngải Lai, cái gì hắn cũng nằm ở mức trung bình, ai mà ngờ được lại trở thành người thứ hai sở hữu đủ loại giải thưởng quốc tế cấp A B sau Thẩm Quân Nghi chứ.

Thẩm Quân nghi là ban giám khảo cuộc thi ở Viên, trận tranh tài này y đã bỏ phiếu bầu cho Chu Lạc Tường.

Danh hiệu “vũ công hàng đầu” y mang nhiều năm này, rốt cuộc đã nên đổi chủ rồi.

Phần biểu diễn giành giải nhì của Lưu Tinh Chi đương nhiên cũng rất đặc sắc, hắn và Chu Lạc Tường đứng bên cạnh nhau nhận phỏng vấn của truyền thông, hai người sánh vai như bạn bè tốt, Chu Lạc Tường dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần như một đóa hoa đào nở rộ, hắn ôm bả vai Lưu Tinh Chi, hoàn toàn bày ra thái độ bậc trên đối đãi với người dưới.

“Đất nước có nhiều người tài giỏi như vậy, tiểu bối lại còn nỗ lực đến thế, tôi đây là thế hệ đi trước đương nhiên không thể rớt lại phía sau được.” Chu Lạc Tường cười cười nói nói, hắn nhìn Lưu Tinh Chi, ý vị sâu xa vỗ vỗ vai đối phương, “Cố lên nhé Tinh Chi, tôi chờ em đấy.”

Lưu Tinh Chi là người kiêu ngạo nhường nào, lại suýt bị một cái vỗ đó làm cho không duy trì nổi nụ cười, nghiến răng khiêm tốn nói, “Tôi còn cần học tập tiền bối nhiều lắm.”

Chu Lạc Tường trông ra rất chân thành: “Mọi người đều là bạn đồng môn, hà tất khách sáo như vậy.”

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Thẩm Quân Nghi đi một vòng quanh mấy phòng nghỉ sau sân khấu, nhưng mãi chẳng tìm được Lưu Tinh Chi, đã thế lại còn chạm mặt Chu Lạc Tường ở hành lang, tuy không chào đón đối phương lắm, cơ mà trở mặt ở nơi công cộng sẽ dễ trở thành chủ đề bàn tán của người khác, huống chi từ trước đến nay Chu Lạc Tường đều luôn thân thiết kính trọng y, không hề có ý xấu.

“Sư huynh!” Chu Lạc Tường từ xa đã thấy Thẩm Quân Nghi, bèn chủ động chào hỏi rồi vội vã chạy tới, “Sư huynh đang tìm Tinh Chi sao?”

Thẩm Quân Nghi cứng ngắc hồi lâu mới “ừm” một tiếng, “Có lẽ nó đi gặp người hâm mộ rồi, không thì chắc là trong phòng nghỉ.”

Chu Lạc Tường tròn mắt nhìn y, nở nụ cười: “Cuối cùng sư huynh cũng chịu nói chuyện bình thường với tôi rồi.”

Thẩm Quân Nghi cau mày, nhếch mắt qua chỗ khác, thản nhiên nói: “Ngải Lai không trách cậu, tôi đương nhiên cũng không có tư cách trách cậu.”

Chu Lạc Tường cười híp mắt gật đầu: “Sư huynh không trách tôi là được rồi.”

Cuối hành lang có vài phóng viên đi tới, thấy hai người đứng chung một chỗ thì muốn lên chụp ảnh, Chu Lạc Tường vốn định từ chối, không ngờ Thẩm Quân Nghi lại tự nhiên bày ra tư thế chụp hình.

“Chu đội nhích lại gần một chút đi.” Phóng viên cười nói, “Hai đời ‘vũ công hàng đầu’ của thế kỷ đứng chung một khung hình nè.”

Lưu Tinh Chi chỉ gặp mặt người hâm mộ một lúc, hắn thua nên dĩ nhiên tâm trạng không tốt, không cần tìm hiểu quá nhiều, ngài Bồ vừa tới là biết hắn đang bực chuyện gì ngay.

Anh thật ra không giỏi an ủi người khác, nhưng lại không thể cứ im lặng được, nên đành dùng mấy lời lẽ bình thường như “Thắng bại là chuyện thường nhà binh” để khuyên nhủ.

Lưu Tinh Chi phất tay, không biết đang hờn dỗi hay nói thật: “Thua chính là thua, là tôi tài nghệ không bằng người, Chu Lạc Tường đúng là nhảy tốt hơn tôi.”

Bởi vì địa vị của Thẩm Quân Nghi ở trong giới thật sự quá cao, Ngải Lai thì lại mắc kẹt trong chấn thương, rất nhiều bậc cha chú chuyên nghiệp đi trước đều từng lo lắng rằng: Chờ Thẩm Quân Nghi ngày càng lớn tuổi, thời kỳ hoàng kim qua đi, giới khiêu vũ đời tiếp theo sẽ lại đi xuống một lần nữa, nhân tài như lá mùa thu, tuấn kiệt như sao buổi sớm.

Lưu Tinh Chi đã sớm giác ngộ được phương diện này, hắn gánh vác cái danh thiên tài này, mục tiêu từ nhỏ chính là có thể tiếp tục được y bát* của Thẩm Quân Nghi, chấn hưng lại bộ môn múa ba-lê trong nước, tồn tại trăm năm trong lịch sử.

* Y bát: truyền thừa đời sau

Nhưng hôm nay, Chu Lạc Tường không nghi ngờ gì nữa đánh cho hắn một đòn cảnh cáo.

Người này nhìn thì âm nhu gầy yếu, ít khi xuất hiện, giới phê bình cũng nửa khen nửa chê, giới truyền thông thì chưa bao giờ đánh giá cao hắn, phần lớn đều nói hắn chỉ vì cái lợi trước mắt, tâm thuật bất chính.

Gút mắc tam mỹ Lai Nghi năm đó, Chu Lạc Tường chính là tên “vong ân phụ nghĩa”, sau khi Ngải Lai không thể múa nữa, không ít người trong giới đều lên án hắn.

Chu Lạc Tường không phân biệt cũng không giải thích, đến Bắc Kinh tự lập môn hộ, nhiều năm liên tiếp đối đầu chính diện với Thẩm Quân Nghi, tuy là thắng ít thua nhiều, nhưng hắn biết thất bại là mẹ thành công, nên lại khiến cho cư dân mạng tranh luận không ít.

Kết thúc cuộc thi ở Viên, giới truyền thông cuối cùng cũng chứng thực lại bao lời châm biếm từ trước đến nay cho Chu Lạc Tường, nào là “Chu nương nương” nổi giận, lại đến vị trí “chính cung” phải ngồi trăm năm, ai muốn kéo hắn xuống thì không có cửa đâu.

Chu Lạc Tường biết được thì có một lần đáp lại ý kiến này, nụ cười vô cùng nghiêm túc: “Không phải là không thể lật đổ vị trí này đâu, chẳng qua tôi cảm thấy tôi vẫn có thể nhảy, thời kỳ hoàng kim không kết thúc ở thế hệ của tôi, thế hệ đi sau thì đều có mục tiêu của riêng mình, cố gắng nhảy múa.” Hắn nhìn ký giả, cười tươi như hoa, “Tôi đứng ở đây, chờ họ đến.”

Lưu Tinh Chi có thể đoán được giới báo chí sẽ viết như thế nào, thật ra lần thua này hắn không hề thấy mất mặt, hắn đã nhảy rất tốt, chỉ là không cam lòng thôi, nên lúc Giang Thâm gọi điện tìm hắn, phải đổ chuông mấy hồi hắn mới bắt máy.

“Anh đang ở đâu?” Giang Thâm hỏi.

Lưu Tinh Chi ngồi trên vali, giọng điệu hơi mệt mỏi: “Đoán xem.”

Giang Thâm phàn nàn, “Sư huynh, anh đừng đùa em nữa, thầy và thầy Chu đều về hết rồi mà anh vẫn chưa về, anh không múa nữa sao?”

Lưu Tinh Chi như nghẹn một hơi, đột nhiên nói: “Tôi không múa nữa.”

Giang Thâm: “?!”

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng tàu hỏa gào thét, Lưu Tinh Chi chìm giữa dòng người la hét đầy huyên náo.

“Tôi quay về thảo nguyên rồi.” Thanh âm của Lưu Tinh Chi rõ ràng rành mạch truyền vào tai Giang Thâm, “Đi cưỡi ngựa chăn nuôi cắt cỏ.”

Cuối cùng, Lưu Tinh Chi vừa cười vừa nói, “Hẹn gặp lại, Giang Thâm.”

Thẩm Quân Nghi đang ngồi trong phòng làm việc sắp xếp lịch thi năm sau, lúc Giang Thâm chạy vào y cũng không kinh ngạc lắm, ngước mặt lên không cảm xúc hỏi, “Sao vậy?”

Giang Thâm nói nhanh tới mức không rõ ràng: “Thầy ơi, sư huynh, anh ấy bảo, anh ấy không múa nữa, không múa nữa sao thầy?”

Thẩm Quân Nghi lạnh lùng hỏi: “Nó nói với em như thế à?”

Giang Thâm gật đầu lia lịa.

Thẩm Quân Nghi cúi đầu xuống lần nữa, “Thầy cho nó nghỉ dài hạn một năm để tu chỉnh lại trạng thái.”

Giang Thâm tròn mắt: “Một, một năm sao?!”

Thẩm Quân Nghi: “Em hâm mộ cũng vô dụng, một năm này em phải thay sư huynh mình xuất ngoại thi đấu.”

Giang Thâm: “…”

Lúc Kinh Lạc Vân gọi điện thoại cho Lưu Tinh Chi lần nữa thì thông báo thuê bao, Giang Thâm ngồi chờ bên cạnh, sốt ruột tới toát mồ hôi, nhịn không được hỏi: “Anh ấy không tiếp sao chị?”

Kinh Lạc Vân thở dài: “Trước đây mắt cá chân nó bị thương nó cũng bỏ về nhà nửa năm, hoàn toàn không thể tìm ra được đâu.”

Cả người Giang Thâm xụ xuống.

“Lưu Tinh Chi không có khả năng bỏ múa đâu.” Kinh Lạc Vân an ủi cậu, “Sư huynh của em chính là bắt nạt em dễ bị lừa quá đấy, đừng để trong lòng.”

Giang Thâm liếc nhìn Kinh Lạc Vân, có chút tức giận, “Sư huynh thật quá đáng ghét.”

Kinh Lạc Vân buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Thẩm Quân Nghi nói Giang Thâm phải xuất ngoại thi đấu cũng không phải nói chơi, cuối năm nay Giang Thâm sẽ tròn mười tám tuổi, trừ Helsinki ra, cậu đã có thể tham gia hầu hết những cuộc thi múa ba-lê thanh niên quốc tế cấp A B rồi, kết quả là lịch trình một năm kín mít không còn chút kẽ hở nào.

Bạch Cẩn Nhất chỉ có thể ngoan ngoãn ở Mỹ, bọn họ một người thì bay khắp thế giới, một người thì tập trung vào đấm bốc chuyên nghiệp, mỗi tháng trừ hao mấy ngày để gặp nhau.

May mắn thay, tháng sáu này có một cuộc thi múa ba-lê quốc tế ở Jackson, Mỹ. Giang Thâm cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh Bạch Cẩn Nhất trọn hai mươi mấy ngày rồi.

Tập tành xong về nhà, Bạch Cẩn Nhất chợt thấy Giang Thâm đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, hình như áp máy mãi cả buổi mà vẫn không ai bắt, Giang Thâm chỉ có thể chán nản cúp máy, cậu quay đầu lại trông thấy Bạch Cẩn Nhất thì bèn nở nụ cười: “Anh về rồi!”

"KtCửa sổ sát đất

Bạch Cẩn Nhất: “Lưu Tinh Chi vẫn không nghe à?”

Giang Thâm thở dài: “Ừm.”

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, chỉ bước tới gần Giang Thâm, bế cậu lên quắp chân bên hông mình.

“Em bây giờ nên lo lắng cho cuộc thi đi.” Bạch Cẩn Nhất bình tĩnh nói, “Không nên phân tâm vì người khác.”

Giang Thâm cúi đầu nhìn hắn, nhịn không được cười, “Em nào có phân tâm vì người khác chứ… là vì anh thì có.”

Bạch Cẩn Nhất nhướn mày, “Anh làm em phân tâm sao?”

Giang Thâm duỗi tay ra ôm lấy cổ Bạch Cẩn Nhất, hôn lên môi đối phương, nói thì thầm, “Không, anh khiến cho em toàn tâm toàn ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui