Đại Lộ Hoàng Hôn



I.

Nhiều năm không gặp, Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều thay đổi, trở thành người đầu to.

Vì từ lúc Chương Quyết xuống xe mua sandwich đến cẩn thận mang túi trở về chỉ vỏn vẹn mười lăm phút, vậy mà không biết Trần Bạc Kiều đã tìm đâu ra một chiếc kính râm, trong tay ôm một bé mèo tam thể cùng lắm chỉ ba tháng. Nhìn thấy Chương Quyết đột nhiên xuất hiện, mèo con trong tay Trần Bạc Kiều còn nhỏ nhẹ meow một tiếng.

“Nhặt được ở ngã tư,” Trần Bạc Kiều chủ động khai báo, “Chân nó bị thương, còn kính râm là tôi lấy từ hộc đựng đồ. Tôi sợ bị người ta phát hiện.”

Chương Quyết có chút bất đắc dĩ, lại không nỡ nói anh nên chẳng thể làm gì khác hơn ngoài đưa anh chiếc túi đựng sandwich, rồi ngồi vào ghế lái đóng cửa lại.

Trần Bạc Kiều vuốt đầu mèo con, bỏ kính xuống, thuận miệng hỏi: “Không vui à?” Anh gãi cằm bé mèo, nâng bé cao lên một chút cho Chương Quyết nhìn thấy, nói với Chương Quyết: “Để bé cưng nói lời xin lỗi với cậu nhé.”

Mèo con sợ hãi co lại trong tay Trần Bạc Kiều. Anh lại nắm chân bé vẫy vẫy và nói khẽ: “Xin lỗi mà.”

Chương Quyết rũ mắt nhìn mèo con, khóe mắt liếc thấy sống mũi cao thẳng và xương chân mày của Trần Bạc Kiều, tim y liền đập gia tốc, làm cho hai chữ “Không sao” hồi lâu mới thốt nổi thành lời.

Trên đường đến nhà an toàn, Trần Bạc Kiều để mèo con lên đùi, câu được câu chăng trêu đùa.

Chương Quyết xưa nay vốn không có hảo cảm với động vật có lông, nhưng bởi vì là Trần Bạc Kiều nhặt nên sau một hồi trầm mặc, y vẫn quyết định quan tâm: “Nó bị thương ở đâu, tôi không thấy có vấn đề gì.”

“Chân què rồi,” Trần Bạc Kiều nói, “Chắc là bị xe cán.”

Chương Quyết không biết phải nói gì, suy nghĩ một lát y mới hỏi: “Anh có muốn chữa cho nó không?”

Y không chắc trong thị trấn này có bác sĩ thú y hay không, nhưng nếu có bệnh viện nào nhận trông giữ thú cưng thì chỉ cần bỏ ra chút tiền cho họ chăm sóc mèo con cũng được, vì trông điệu bộ này của Trần Bạc Kiều, dám chừng anh muốn mang theo lắm.

“Tìm một nơi chữa trị vẫn tốt hơn.” Trần Bạc Kiều vừa chơi với bé mèo vừa nói.

“Vậy tối nay tôi sẽ ra ngoài tìm.” Chương Quyết nói.

Thị trấn này khá nhỏ nhưng lại nhiều ngõ ngách. Chương Quyết tập trung lái xe, dựa theo bản đồ thị trấn trong trí nhớ mà ngoặt qua không ít ngõ nhỏ, cuối cùng thuận lợi đến dưới nhà an toàn: “Đến rồi.”

“Chương Quyết,” Trong bóng tối, Trần Bạc Kiều lên tiếng, “Cậu rất quen thuộc với nơi này.”

Chương Quyết không biết phải trả lời thế nào mà chỉ “Ừ” một tiếng.

Dĩ nhiên là y rất quen thuộc.

Bởi lẽ đoạn đường mà y vừa đưa Trần Bạc Kiều đi, y đã đi qua vô số lần, thuộc lòng từng chi tiết đến nỗi cả đời cũng không bao giờ quên được.

Mỗi một vị trí để đồ quan trọng, mỗi một con đường chạy trốn hay kế hoạch dự phòng, thậm chí toàn bộ vị trí các nhà an toàn trong sơ đồ bản vẽ khu ổ chuột này Chương Quyết có nhắm mắt cũng có thể đi đúng.

Y để Trần Bạc Kiều ở trong xe với mèo con, xuống xe đẩy cửa cuốn lên, lái xe vào gara rồi một lần nữa đóng lại.

Có lẽ vì tiếng đóng mở cửa cuốn hơi chói tai nên mèo con trong tay Trần Bạc Kiều có vẻ sợ hãi, cuộn tròn trong lòng bàn tay anh chẳng dám ngọ nguậy. Chương Quyết cầm chìa khóa mở cửa, đưa Trần Bạc Kiều vào nhà rồi bật đèn trên tường: “Phòng không lớn lắm, anh chịu khó một chút.”

“Đã lớn hơn cái nơi tôi ở mấy tháng nay rồi,” Trần Bạc Kiều ngó nghiêng xung quanh, lại nói với Chương Quyết, “Cảm ơn cậu nhé.”

Chương Quyết lắc đầu, cùng Trần Bạc Kiều nhìn nhau một thoáng, y lại dời tầm mắt.

Trong nhóm Alpha Trần Bạc Kiều cũng thuộc dạng khá là cao lớn, nên cho dù anh có tỏ ra ôn hòa, pheromone toát ra từ trên người anh vẫn mang lại cảm giác ngột ngạt và tràn đầy tính công kích, khiến người khác không thể lơ là. Chương Quyết cúi đầu, chỉ vào túi sandwich anh đang cầm trong tay kia, nói: “Ăn trước đi.”

Bọn họ ngồi trên sô pha nhỏ ăn cho xong bữa khuya lạnh ngắt.

Thịt trong sandwich không hề dai mà rất mềm, chỉ có gia vị nêm quá tay là đậm mùi hương liệu, rau xà lách và ớt chuông ăn kèm đều bị ỉu, vài lá trong đó còn hơi ngả màu đen. Trần Bạc Kiều ăn rất nhanh nhưng không đến nỗi ngồm ngoàm như hổ đói, còn thừa một mẩu bánh mì nhỏ anh lại đút cho Meo Meo ăn.

Chương Quyết quan sát một hồi vẫn không thể xác định Trần Bạc Kiều có hài lòng với sandwich này hay không, nhưng Chương Quyết tự cảm thấy, đây đã là bữa tối ngon nhất trong mấy năm qua của mình rồi.

Trần Bạc Kiều ăn xong cầm remote trên bàn trà mở tivi. Trên màn hình đang phát một chương trình ca múa nhạc giới hạn độ tuổi, mấy cô nàng Omega ăn mặc thiếu vải đu đưa theo nhạc, Trần Bạc Kiều vậy mà vẫn không chuyển kênh.

Chương Quyết xem cùng anh mấy phút đã bắt đầu đứng ngồi không yên, lại đi vào phòng ngủ lấy trong ngăn kéo ra hai khẩu súng cùng một máy liên lạc đưa cho Trần Bạc Kiều, rồi nói: “Tôi ra ngoài tìm bác sĩ thú y, sẽ sớm quay về, anh có việc gì cần cứ liên hệ với tôi.”

Trần Bạc Kiều đánh giá khẩu súng, khách sáo nói với Chương Quyết: “Làm phiền cậu rồi.”

Chương Quyết hơi gấp mà nói: “Không phiền.”

Khi y vừa định ra ngoài, Trần Bạc Kiều ở phía sau bỗng nhiên gọi: “Chương Quyết.”

Chương Quyết ngoảnh lại nhìn Trần Bạc Kiều nửa trong tối nửa ngoài sáng, rồi nghe anh nói: “Vẫn là phiền.”

Khi nói còn mang theo ý cười. Trần Bạc Kiều rất anh tuấn, Chương Quyết luôn biết điều này.

“Bản thân lo chưa xong lại còn đi nhặt mèo, đạo đức giả hết sức.” Trần Bạc Kiều nói như tự giễu.

“Không phải.” Chương Quyết lập tức phủ định.

Y cố gắng moi ra một vài từ để phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, bởi vì y cảm thấy Trần Bạc Kiều đã nghe nhiều rồi, khẳng định sẽ chướng tai, nên không thể làm gì khác hơn ngoài qua loa rằng: “Tôi biết anh vẫn luôn là người như thế.”

Thấy sắc mặt của Trần Bạc Kiều không thay đổi, y dừng một chốc rồi nhấn mạnh: “Anh là anh hùng.”

Trần Bạc Kiều cười cười, lại dời tầm mắt về màn hình.

Chương Quyết đứng ngốc ở đó vài giây, có chút luống cuống tay chân cầm chìa khóa xe ra cửa.

II.

“Tao đây.”

“Yên tâm đi, tạm thời tao vẫn an toàn, tao đang ở Thái Lan với Chương Quyết.”

“Tao biết. Vậy đừng gọi Tiệt Hồ, cậu ta dẫn người ở Liên minh châu Á đợi hai tháng mà không ai phát hiện à.”

“Cậu ta có thể trở về bất cứ lúc nào, thời gian rất gấp, mày đừng có nói nhảm.”

“À phải, tao không mang theo máy định vị, còn ném luôn máy chặn sóng.”

“Ngày mai tụi tao sẽ lái xe đến Bangkok, sau đó lên tàu tới Bắc Mỹ. Họ tên trong hộ chiếu mới của tao là Thẩm Vũ Phi, mã số AU9931738, chưa biết thời gian và địa điểm lên tàu.”

“Mày cứ tiếp tục hành động.”

“Rồi, không nói nữa, tao sẽ liên lạc với mày sau, đừng gọi vào số này.”

III.

Ban đầu Chương Quyết ở gần nhà an toàn đợi đội lính đánh thuê đến xác nhận lịch trình ngày mai, sau đó dạo quanh thị trấn một vòng, vừa tìm phòng khám thú y vừa nói chuyện với một người buôn lậu làm tình báo, biết được tình hình Liên minh châu Á từ trên xuống dưới hiện đang rất loạn lạc.

Tổng thống nổi trận lôi đình, nghiêm khắc ra lệnh cho các nhà chức trách liên quan đến việc áp giải.

Lực lượng cảnh sát Liên minh châu Á lấy Mật Sơn làm trung tâm, mở rộng phạm vi tìm kiếm theo kiểu trải thảm[1] truy nã Trần Bạc Kiều, các nước lân cận cũng phải vào cuộc.

Thái Lan và Liên minh châu Á chỉ là quan hệ bình thường nên phạm vi tìm kiếm cũng không lớn, cùng lắm chỉ tăng cường lực lượng tuần tra rải rác ở khu vực biên giới.

Thế nhưng, Tổng thống cùng cố vấn của ông có lẽ đã lường trước khả năng Trần Bạc Kiều sẽ ghé qua Thái Lan, cho nên đã phái vài nhóm bộ đội đặc chủng lên đường xuyên đêm lẻn vào. Trần Bạc Kiều và Chương Quyết ở đây cũng chưa chắc đã an toàn, vẫn nên lên đường sớm thì hơn.

Nhưng Chương Quyết lại cảm thấy Tổng thống Liên minh châu Á phản ứng nhanh đến mức kỳ lạ, vốn muốn hỏi rõ hơn thì người buôn lậu tình báo đã nhắc sang một tin tức mới.

Trái ngược với tình hình rối ren trong phủ Tổng thống, người ủng hộ Trần Bạc Kiều ở khắp nơi trên Liên minh châu Á đang vô cùng phấn khởi hô khẩu hiệu chúc mừng.

Sau khi kết thúc phiên xét xử Trần Bạc Kiều, cánh truyền thông nước ngoài đã liên tục tung ra chứng cứ mới về vụ án. Một nhân chứng tại tòa sau khi nhanh chóng rời khỏi Liên minh châu Á đã nhận lời phỏng vấn trực tuyến, trong lúc phỏng vấn còn không ngừng khóc lóc phản cung. Ngoài ra, có một đài truyền hình đã thông báo sẽ đăng đoạn ghi âm cuộc đối thoại của Tổng thống cùng một người không rõ lai lịch vào trưa mai, trong đó còn có nội dung liên quan đến việc mưu hại Trần Bạc Kiều.

Lát sau người buôn lậu tình báo gửi toàn bộ các video phỏng vấn nhân chứng cho Chương Quyết. Y cúp máy, vừa dạo quanh thị trấn vừa mở video ra xem.

Chương Quyết đi khắp nơi vẫn không tìm được phòng khám thú y, hết cách đành phải xuống xe hỏi một người dân địa phương đang chuẩn bị thu dọn sạp, mới được biết cả trấn này chỉ có mỗi một phòng khám thú y ở gần nhà an toàn, nhưng hiện đã đóng cửa nên phải chờ đến tám giờ sáng mai.

Chương Quyết quay về xe, dự định sáng mai sẽ đưa mèo con đến phòng khám trước rồi sau đó đưa Trần Bạc Kiều đến Bangkok.

Lúc trở lại phòng Trần Bạc Kiều còn đang xem tivi. Anh dùng một tấm đệm mềm trên sô pha làm ổ cho mèo. Meo Meo đang nằm trên đó đánh giấc.

Chương Quyết nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống một phía sô pha khác, bởi vì gian phòng khá nhỏ, cho nên hai người họ cách nhau không xa.

Kinh tế Thái Lan lạc hậu, điều kiện sinh hoạt cũng không được tốt, tivi trong phòng an toàn vừa cũ lại lỗi thời.

Ở quốc gia mới, Chương Quyết đã không thấy kiểu tivi này từ hơn mười năm trước.

Sau khi kết thúc chương trình ca múa nhạc của các vũ nữ Omega, đài truyền hình lại cho phát sóng một bộ phim điện ảnh ngày xưa được lồng tiếng Thái, không có phụ đề, nhưng không hiểu vì sao Chương Quyết lại cảm thấy bộ phim này rất hay, mà Trần Bạc Kiều tựa hồ cũng thấy thế.

Phim chiếu được một nửa nhà đài phát quảng cáo. Trần Bạc Kiều giảm âm lượng, tán gẫu với Chương Quyết: “Nửa năm rồi tôi không xem tivi, vậy mà giờ mới phát hiện kỳ thực cũng không tệ lắm.”

Chương Quyết thực sự không biết cách nói chuyện, lúng ta lúng túng không biết phải trả lời thế nào. May thay Trần Bạc Kiều vẫn luôn là người có thể khiến cho bầu không khí trở nên tự nhiên, anh hỏi Chương Quyết: “Tìm được bác sĩ thú y chưa?”

“Tìm được rồi.” Chương Quyết đơn giản nói cho anh nghe dự tính ngày mai của mình, sau đó Trần Bạc Kiều cũng đồng tình. Đợi quảng cáo qua đi, phim lần nữa tiếp tục. Chương Quyết cho rằng mình sẽ cứ thế cùng anh xem nốt nửa phần phim còn lại, thì Trần Bạc Kiều lúc này đột nhiên tắt tivi, quay sang nghiêm túc nhìn Chương Quyết.

Khung cảnh này làm cho Chương Quyết nhớ đến một trong những lần ít ỏi chỉ có y và Trần Bạc Kiều khi cả hai cùng luyện tập cho cuộc thi đua thuyền hồi trung học, mà khi ấy Trần Bạc Kiều cũng cách y rất gần như lúc này, quay sang nói chuyện với cùng vẻ mặt như vậy.

Chương Quyết thất thần, mất vài giây mới kịp phản ứng lại với câu “Tôi nói địa chỉ chúng ta ở cho người khác” của Trần Bạc Kiều.

Trần Bạc Kiều móc từ trong túi ra một chiếc di động nhỏ màn hình xanh đưa cho Chương Quyết, rồi nói: “Là người mà tôi tin tưởng.”

Chương Quyết thoáng ngẩn ra. Nếu là người khác chơi cái trò làm trước nói sau này, có lẽ y đã dứt khoát bỏ đi, hoặc là đánh một trận đã đời xong mới đi rồi. Nhưng nếu đối phương là Trần Bạc Kiều, y sẽ không nổi giận với anh, cũng sẽ không đánh nhau với anh, không thể làm gì khác ngoài nhận lấy, liếc nhìn một cách qua loa rồi lập tức đưa trả lại Trần Bạc Kiều rồi hỏi: “Mua khi nào?”

“Lúc nhặt mèo nhìn thấy trên sạp báo,” Trần Bạc Kiều thẳng thắn, “Chỗ cậu để kính râm có vài tờ tiền, tôi lấy đi mua một cái. Loại di động này chúng tôi thường dùng, chỉ có một chức năng, không dễ bị lần theo.”

Nhìn Trần Bạc Kiều hồi lâu, Chương Quyết mới mở miệng nói: “Thật ra anh có thể không nói cho tôi biết.”

“Sao có thể như vậy, tôi không muốn giấu diếm cậu.” Trần Bạc Kiều nở nụ cười, tháo pin ra, đi tới mở cửa sổ ném ra ngoài, làm một chuyện bất chính thành một chuyện hết sức quang minh chính đại.

Xong xuôi Trần Bạc Kiều trở về vị trí cũ, thản nhiên hỏi Chương Quyết: “Không nói gì nghĩa là cậu đang giận à?” Anh sắn tay áo Chương Quyết mua cho mình lên, lộ ra cánh tay có hai ba vết sẹo rất nông do đao chém.

Đây chắc là các vết tích từ những lần thi hành nhiệm vụ, bởi vì lúc còn đi học không hề có. Chương Quyết thầm nghĩ, lại nhịn xuống mong muốn nhìn kỹ những vết sẹo ấy của anh, hết cách đành nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ đi mua sandwich thôi mà anh đã làm được nhiều việc như vậy”, rồi lại hỏi Trần Bạc Kiều: “Người anh gọi là ai?”

“Một người mà cậu biết,” Trần Bạc Kiều nói, “Bùi Thuật.”

Nghe thấy cái tên này, chân mày Chương Quyết thoáng nhăn lại, sự khó chịu vốn đã đè xuống nay lại vùng lên.

Bùi Thuật rất không hợp với Chương Quyết. Nói trắng ra là không một ai trong số bạn bè của Trần Bạc Kiều hợp với Chương Quyết. Chương Quyết không thích những người kia, thậm chí còn không hiểu vì sao Trần Bạc Kiều lại kết giao với họ.

Khi ấy Chương Quyết không có ai bầu bạn, thường ngồi một mình ở nhà ăn, từ xa nhìn thấy Trần Bạc Kiều bị một nhóm bạn hữu bao vây, Chương Quyết còn có thể kể ra tất tần tật khuyết điểm của từng người.

Bạn thân nhất của Chương Quyết – Ngải Gia Hi, cũng là vị hôn phu trước đã từng chỉ ra rằng, những khuyết điểm ấy của họ không có gì quá đáng, mà Chương Quyết không thích họ chính là vì đố kị, đố kị họ có thể ở bên Trần Bạc Kiều, điều mà Chương Quyết không thể.

Chương Quyết đương nhiên không đồng ý quan điểm này của Ngải Gia Hi.

Thấy Chương Quyết nãy giờ không nói gì, Trần Bạc Kiều liền hỏi: “Cậu không nhớ Bùi Thuật sao? Cậu ta rất có ấn tượng với cậu.”

Chương Quyết lắc đầu nói: “Tôi nhớ.” Không đợi Trần Bạc Kiều đáp lại, Chương Quyết đã quyết định lên tiếng trước: “Thôi được rồi, chỉ cần là người anh cảm thấy tin tưởng thì không sao. Nhưng anh đừng mạo hiểm như thế nữa. Liên minh châu Á đã phái người tiến vào Thái Lan, mọi việc đều phải cẩn thận, có gì chờ lên tàu lại nói.”

“Được,” Trần Bạc Kiều đáp ngay, “Tôi biết rồi.”

Bọn họ không xem phim nữa, Chương Quyết nhường phòng ngủ lớn cho Trần Bạc Kiều, còn mình ngủ ở phòng nhỏ.

Trước khi vào phòng, Trần Bạc Kiều nói ngủ ngon với Chương Quyết.

Chương Quyết qua loa rửa mặt, nằm trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, đắp chiếc chăn lạnh lẽo, có hơi mất ngủ.

Y và Trần Bạc Kiều ở cùng nhau.

Suy nghĩ này khiến Chương Quyết không muốn nhắm mắt.

Y cảm thấy có gì đó đang nhộn nhạo trong bụng mình, lôi kéo ruột gan, ấn trái tim mình, muốn nó đập rộn lên, không được phép chậm lại.

Bởi vì chỉ cần ngơi nghỉ là sẽ lại nhớ đến Trần Bạc Kiều. Chương Quyết cẩn thận tính toán, tám năm học trong trường, thời gian ở riêng với nhau của y và Trần Bạc Kiều cộng lại chỉ vỏn vẹn khoảng chín tiếng bốn mươi phút.

Nhưng giờ đây, kỷ lục đó sẽ rất nhanh bị phá vỡ.

IV.

“Hành động đến đâu rồi?”

“Là tao… Tao mua hai cái điện thoại.”

“Quẳng rồi, tao nói trước cho cậu ta chuẩn bị tâm lý, có nhắc tới mày. Mấy giờ ngày mai tụi mày đến Bangkok?”

“Mày nhất định phải gặp tao à? Chương Quyết không hoan nghênh mày lắm đâu.”

“Tùy mày.”

“Bùi Thuật, bớt xàm đi.”

“Cúp đây.”[1]Tìm kiếm kiểu trải thảm: Chia khu vực thành nhiều ô mà tìm. ↑"tham


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui