Đại Lục Liên Hoa


Trương Vệ cùng Kim Mã di chuyển nhanh vào khu rừng Ẩn Quỷ Cốc, nơi này đối với Trương Vệ mà nói chàng rành nó như một cuốn sách. Nên chỗ nào có ma thú, hay nguy hiểm chàng đều có thể vượt qua một cách dễ dàng mà không một chút trở ngại. Họ cứ thế mà xuyên tấm màn năng lượng bên ngoài Vấn Lạc Nhai mà bước vào rừng anh đào bên ngoài trang viện.

Đập vào mắt của Kim Mã là một cánh rừng anh đào rộng lớn và trải dài dường như là bất tận. Bên dưới lòng đất của khu rừng có những nét kẻ bằng vàng. Với một nguồn năng lượng tỏa ra từ đó không phải dạng tầm thường. Cùng với cách bài trí khác thường của chúng, khiến Kim Mã ngay lập tức nhận ra đây là một trận đồ viễn cổ. Kinh ngạc mà thốt ra:

“Đào Hoa Trận Pháp.”

“Ngươi biết trận này à.”

“Đương nhiên là biết. Ở bốn góc trận pháp cùng trung tâm được phân theo ngũ hành. Cứ mỗi năm phút thời gian, trận pháp sẽ thay đổi cách hóa giải một lần. Nếu muốn giải thì chỉ có năm phút thời gian ngắn ngủi đó mà thôi. Với thời gian ít ỏi đó thì chỉ có những kẻ thật sự am hiểu thì mới có thể làm được. Không phải khoa trương, đây là trận pháp còn hiếm gặp hơn cả Bắt Đẩu Thất Tinh trận của bọn ta. Nếu mắc kẹt vào trong, vĩnh viễn không thể thoát ra. Ngươi khiến ta tò mò về chủ nhân của nơi này rồi đấy.”

Trương Vệ bèn cười lớn.

“Thì ra là vậy, giờ ta mới biết đây là Đào Hoa Trận pháp. Theo như ngươi nói thì nó rất lợi hại, nhưng ta đã có mang theo lệnh bài thông hành. Nên ta không cần phải vất vả phá trận rồi nhỉ. Tiến vào thôi.”

“Ngươi chơi thế là đang ăn gian đấy, tiểu tử.”

“Đây không phải là ăn gian, mà là tận dụng những gì bản thân có thôi.”

Nói đoạn Trương Vệ mỉm cười, Tiếp tục dùng thần hành tiến lên. Khi vừa chạm đến phạm vi hoạt động của Đào Hoa Trận, lệnh bài Trương Vệ mang theo liền phát ra nguồn năng lượng tím. Như để báo hiệu, khu rừng liền mở ra một lối đi tiến thẳng vào trang viện từ hướng Đông.

“Nào vào thôi.”

Trương Vệ tiếp tục bế Thẩm Y Y tiến vào Vấn Lạc Nhai. Mặc dù chàng biết Kinh Như Tuyết không cho phép người lạ tiến vào Vân Lạc Nhai của mình.

Nhưng khi trải qua mọi chuyện với Thẩm Y Y, Trương Vệ mặc định nàng không phải là người ngoài. Nên chàng đã tự ý quyết định dẫn vào. Dù có trách phạt thì chàng chỉ cần giải thích cặn kẽ mọi chuyện là xong. Vì từ trước đến nay Kinh Như Tuyết chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của chàng hết. Ngươi ta nói chiều quá sinh ra hư đấy.

Bên trong Vấn Lạc Nhai vẫn như thường ngày nó yên tĩnh đến lạ. Với những cơn gió nhẹ nhàng lay động từng tán cây hoa đào. Khung cảnh không thể nào tĩnh lặng hơn.

Trương Vệ tiến vào dãy hành lang dài, bằng cảm nhận của mình chàng không thấy Kinh Như Tuyết đang ở đây. Nên trước mắt chàng đã đặt Thẩm Y Y vào chính căn phòng của mình ở đây. Chu đáo đắp chăn giữ ấm cho nàng.

Sau đó cùng Kim Mã chậm chậm tiến ra ngoài, đặng xem Kinh Như Tuyết đang ở đâu.

Quả thật sau khi hợp nhất, khả năng cảm nhận của chàng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Rất có thể đã thẳng liền hai cấp. Nên đã cảm nhận không sót bất cứ thứ gì đang ở trong kết giới Vấn Lạc Nhai. Thậm chí từng đàn cá đang bơi dưới hồ đều có thể nhận biết được chúng đang làm gì.

Theo thói quen thường ngày Trương Vệ tiến đến mái đình nhỏ ở giữa Vấn Lạc Nhai. Nơi cả hai thường uống trà mà xem xét.

Đúng như những gì chàng đã suy đoán. Ly trà vẫn còn rất nóng, chứng tỏ một điều Kinh Như Tuyết mới rời khỏi đây thôi. Mà chẳng phải cách đây một chút là giây phút Chân Long thăng thiên hay sao. Rất có thể Như Tuyết đã ra ngoài để nghe ngóng.

Không còn cách nào khác Trương Vệ bèn ngồi xuống bên chiếc ghế đá bên cạnh. Định bụng sẽ thưởng chút trà chờ đợi Kinh Như Tuyết quay về. Trong lòng chàng đang đấu tranh không biết có nên nói chuyện mình là Chân Long cho Kinh Như Tuyết được biết hay không.

Nên đã có chút bàn luận với Kim Mã về vấn đề này.

“Ngươi nghĩ ta có nên nói cho Như Tuyết tỷ biết chuyện về Chân Long chăng?”

“Như Tuyết? Có phải là người đã đưa Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn cho ngươi.” Kim Mã hỏi ngược.

“Chính xác. Chính là tỷ ấy.” Trương Vệ gật đầu thừa nhận.

Nghe vậy Kim Mã liền trưng ra bộ dáng suy tư rồi nói tiếp:

“Không biết ngươi có tin ta nói không. Nhưng theo ta được biết, kẻ mà ngươi gọi là Kinh Như Tuyết kia. Từ lâu đã biết ngươi chính là Chân Long.”

“Sao cơ. Làm sau tỷ ấy biết được? Đến ta còn không biết cho đến khi gặp các ngươi kia mà.” Vừa nói Trương Vệ vừa phẩy tay ngụ ý Kim Mã đã chỉ đang đoán mò.

Kim Mã đổ mồ hôi hột, không biết nó đang lo lắng hay có vấn đề gì khác hay không.

“Sự thật thì, việc ngươi chuyển thế, ngay cả bọn ta cũng bất ngờ. Không loại trừ khả năng vào ngày ngươi sinh ra, kẻ tên Kinh Như Tuyết đó đã đến và biết được ngươi. Người đó để cho ngươi sống đến tận giây phút này, truyền công pháp kích hoạt và kinh mạch cho ngươi. Làm nhiều điều như thế vì ngươi thì không hẳn là người xấu.”

“Ta và tỷ ấy gặp nhau vô tình, vào năm ta lên chín thôi. Trước đó ta chưa từng gặp hay tiếp xúc với người.” Trương Vệ nói.

“Chuyện này, là chuyện của cá nhân ngươi. Ta phải gặp mặt trực tiếp thì mới có thể xác định chính xác được. Vì hai triệu năm trước không hề có cường giả nào, tên là Kinh Như Tuyết từng tồn tại. Có thể kẻ mà ngươi nói đến xuất hiện sau khi chúng ta lui vào Ma Thú Hạch đặng ẩn cư.

Nhưng Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công trên thế giới này chỉ có một người tu luyện. Mà kẻ đó lại không phải loại bán nam bán nữ như ngươi từng nói mà là một nữ nhân tuyệt mỹ.”

“Nữ nhân tuyệt mỹ sao? Đẹp đến mức nào.” Trương Vệ thắc mắc.

“Nói thì có thể ngươi không tin, nàng ấy chính là Đông Phương Nghi. Một nữ nhân đứng đầu đại thế giới trong lĩnh vực Dược sư. Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn chính là phương thuốc chỉ có nàng ấy mới có thể chế ra. Cho nên lúc ta thấy hồn lực cùng viên thuốc kia đã đoán ra sự hiện diện của nàng ta.”

Trương Vệ vừa nghe đến đây liền bật dậy, trong sự kinh ngạc. Nuốt vội ngụm nước bọt đang lưu lại trong miệng rồi nói:

“Nếu Như Tuyết tỷ quả thật có danh phận như ngươi nói. Vậy tỷ ấy tiếp cận ta, là với mục đích gì.” Trương Vệ nghe đến đây cũng căng thẳng. Nhưng những ký ức tốt đẹp với Kinh Như Tuyết khiến Trương Vệ một mực tin tưởng người mà chàng coi là tỷ tỷ. “Ta tin tỷ ấy không hại ta. Nếu không tỷ ấy đã không nhọc công vì ta như vậy.”

“Ta cũng có suy nghĩ ngươi. Nhưng yên tâm đi, nếu nàng ta trở về chỉ cần một chút quan sát. Ta có thể biết được nàng có phải là Đông Phương Nghi hay không. Vì trước giờ ta chưa từng nghe đến việc biến đổi cơ thể từ nữ nhân thành bán nam bán nữ hay thậm chí là siêu việc hơn là thành nam nhân. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, một dược sư thiên tài, có thể làm ra những thứ không tưởng.”

Trương Vệ gật đồng chấp thuận. Trong lòng chàng từ lâu cũng đã cảm thấy Kinh Như Tuyết không giống một nam nhân kiểu bán nam bán nữ kia. Mà giống một nữ nhân hơn, vì cách nói chuyện cảm xúc của Kinh Như Tuyết khiến Trương Vệ có cảm xúc như vậy. Cho nên chàng mới buột miệng gọi một chữ tỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui