Đông Phương Nghi nghe những lời như chất vấn của Kim Mã thì lạnh lùng mà đáp lại:
“Chân Long sao? Hừ! Cái danh phận Chân Long đáng nguyền rủa đó mà cũng đáng để ta lưu tâm hay sao. Cái mà ta muốn cứu chẳng qua là người tên Trương Vệ mà thôi. Còn Chân Long hắn có chết đi đối với ta nó cũng không có tí sức nặng nào hết.” Với sự lạnh lùng tàn nhẫn trong lời nói, như thể nàng cùng Trang Minh Viễn có một mối thù đâm sâu. Nhưng nàng vì Trương Vệ mới kìm nén lại.
Đến lúc này Trương Vệ mới hiểu được sự đấu tranh tư tưởng bên trong cơ thể của nữ nhân trước mặt. Mặc dù chàng vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nhưng chàng tự nhủ bản thân cũng phần nào có lỗi. Dù gì chàng cũng là Trang Minh Viễn luân hồi chuyển thế.
Chàng tiến nhanh vài bước đến gần Đông Phương Nghi từ phía sau. Nhỏ giọng nói:
“Sống chết có số, phú quý do trời. Mặc dù đệ không có mang theo ký ức của Chân Long trong người. Nhưng nói gì đi nữa đệ cũng có trách nhiệm nhận lãnh những gì mà người đó đã gây ra cho tỷ. Vậy nên tỷ không cần phải nhọc lòng chữa cho đệ đâu.”
“Ngươi điên rồi hay sao, nếu không chữa khỏi. Cái chết chắc chắn sẽ đến, ngươi chỉ có thể chết mà thôi. Vậy việc hồi sinh Chân Long còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng phải đại thế giới đã kết thúc ở đây hay sao chứ?” Kim Mã kịch liệt phản đối. Cũng phải thôi tâm huyết cả triệu năm chờ đợi giờ sắp chứng kiến tất cả sắp sụp đổ còn gì có thể chịu đựng được.
Nói đoạn Kim Mã dùng tứ chi của mình quỳ xuống với giọng khẩn thiết hướng về phía Đông Phương Nghi mà nói:
“Coi như ta xin cô được không. Hãy chữa cho Trương Vệ đi, không vì hắn cũng là vì chúng sinh. Ta sẽ làm những gì mà cô yêu cầu.”
Hành động bất ngờ của Kim Mã khiến Vạn Độc cùng Địa Linh cũng bất ngờ chẳng kém. Riêng Đông Phương Nghi nàng không thèm quay lại nhìn. Lẳng lặng đứng yên.
“Hãy quỳ xuống mà van xin đi, nếu ngươi vẫn còn nhớ đến người thân của mình.” Kim Mã nhắc nhở Trương Vệ bằng thần giao cách cảm.
Trương Vệ lúc này mới nhận ra bản thân thật quá trẻ con. Chỉ nghĩ cho bản thân mà quên mất đại cuộc. Liền quỳ hai gối mạnh xuống đất, sau đó gập đầu một cái thật mạnh.
“Cho đệ rút lại lời vừa nói. Đệ thật sự cần phải sống vì gia đình và người thân. Mong tỷ giúp đệ lần này, đệ nguyện báo đáp bằng bất cứ giá nào.”
Hai linh thú thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng rồi. Liền cũng hướng nhìn về Đông Phương Nghi dù gì nàng cũng đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho Trương Vệ rồi. Chỉ là nhiều khi nữ nhân khó hiểu như vậy đấy. Nàng muốn cứu nhưng cố tỏ vẻ lo lắng phân vân vậy thôi.
“Ta nói mà, chủ nhân mà đi đóng kịch là bảo đảm không sai.” Vạn Độc tiếu ý nói nhỏ với Địa Linh.
Một lúc sau, Đông Phương Nghi xoay lại sau đó đưa một ngón tay chỉ lên trời. Và nói:
“Chỉ có một cách để cứu đệ mà thôi, nhưng lần này là lần đầu tiên ta chữa cho người bị bệnh này. Cho nên sẽ không thể tránh khỏi thất bại, nếu chẳng may thất bại thì coi như số đệ đã tận. Còn ngược lại thì ta muốn đệ hứa với ta ba điều kiện. Ba điều kiện đó dù cho có như thế nào đệ cũng phải làm theo. Tuyệt đối không bội ước. Thì ta sẽ chữa cho đệ.”
Đã nói đến như vậy rồi, Trương Vệ nào có thể từ chối. Kinh Như Tuyết từ trước đến giờ luôn yêu quý Trương Vệ cho nên điều kiện thì cũng không đến mức quá đáng. Lúc này đây còn sống là yếu tố quan trọng nhất. Mọi việc còn lại đều không còn quan trọng nữa rồi.
Chàng ngẩng đầu lên, nhìn Đông Phương Nghi một lúc lâu rồi nói:
“Với tỷ ta không cần điều kiện, ta cũng sẵn làm tất cả mọi điều. Nếu tỷ đã nói vậy thì Trương Vệ sẽ làm tất cả mọi thứ mà Phương Nghi tỷ giao phó dù cho mất đi tính mạng cũng quyết không từ nan. Xin trời đất chứng giám.” Sau đó chàng gập đầu năm cái trước mặt Đông Phương Nghi.
“Được rồi đệ đứng dậy đi.” Đông Phương Nghi phẩy tay ra dấu. Khi Trương Vệ cùng Kim Mã đứng dậy, bọn họ như đã tìm được con đường sống rồi tuy nhiên như lời nàng đã nói mọi thứ chỉ là tương đối. Không chắc chắn sẽ thành công. Nhưng thà là có một chút hy vọng để lấy nó mà tiến bước. Còn hơn là không có lấy một chút niềm tin mà bước đi. Chàng quyết định đặt tất cả vào trong bàn tay của Đông Phương Nghi.
Kim Mã đã nhanh miệng hỏi trước:
“Vậy cách mà cô nói là gì?” Kim Mã đã thay đổi kính ngữ thể hiện sự tôn trọng nhất định với Đông Phương Nghi chứ không còn xưng hô như trước nữa.
Đông Phương Nghi nhàn nhạ nói:
“Bây giờ ta sẽ nói cách để giải quyết vấn đề này.”Nói đoạn nàng nhìn Trương Vệ ánh mắt chăm chú nhìn chàng không chớp mắt.”Bào thai đó bám vào thành tim chỉ chết khi nào chủ thể thực sự đã chết. Vậy thì cách giải quyết chính là buộc Trương Vệ phải chết mà là chết thật. Không phải chết tạm thời. Bởi vì khi con người chết thì trong vòng nửa ngày bào thai sẽ xác định chủ thể đã chết sẽ tự động tách ra đó là cơ hội của chúng ta.”
Khi Đông Phương Nghi nói hai người của Trương Vệ cực kỳ tập trung.
“Đương nhiên nếu chết thật thì Trương Vệ sẽ không thể hồi sinh được. Cho nên ta đã chuẩn bị từ trước, cho đệ ấy luyện Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công. Loại công pháp có thể bảo vệ tâm mạch. Dù có tim hay không thì nó vẫn có thể giúp chủ thể duy trì sự sống thêm một khoảng thời gian. Tiếp đến là dùng Hàn Nha Thảo cùng Băng Thiềm hai vật chí âm, để lưu giữ cơ thể của Trương Vệ không bị phân huỷ.”
“Nói vậy có nghĩa là ngươi sẽ đem trái tim của Trương Vệ ra khỏi cơ thể, đặng cho nó chết.” Kim Mã dường như đã hiểu ra.
“Chính xác.”
“Vậy thì làm sao, có thể cứu Trương Vệ được khi tim đã ngừng đập lâu đến như vậy.”
“Thứ đó không tiện nói ra ở đây. Nhưng ta đã chuẩn bị những hướng đi khác, nếu như cách đó không thành công. Cho nên ta mới nói không chắc sẽ thành công tuyệt đối cơ mà.” Sau đó nàng nhìn Trương Vệ và hỏi: “Chắc đệ đã đem hai thứ đó về đây rồi phải không?”
“Vâng.” Trương Vệ liền xòe bàn tay ra, từ bên trong đó. Hàn Nha Thảo cùng Băng Thiềm xuất hiện, chúng không ngừng phát những luồng khí lạnh sang xung quanh.
Vừa nhìn thấy Địa Linh liền đập đôi cánh nhỏ màu xanh lá của mình bay đến. Nó bay quanh tay Trương Vệ một lượt rồi vung tay hóa phép. Hai loại linh dược ngay lập tức được nó hấp thu vào người.
Đông Phương Nghi thấy nguyên liệu đã đủ. Thì nói tiếp:
“Đệ hãy về phòng nghỉ ngơi một chút, vấn đề Chân Long ta sẽ bàn sau khi cứu đệ. Hãy tận hưởng một chút không khí thư thả tối nay giờ Tý chúng ta sẽ bắt đầu chữa trị.”Dường như nhớ ra điều gì đó, nàng nói tiếp: “Dường như đệ mang người lạ vào bên trong Vấn Lạc Nhai nhỉ?”
Câu hỏi khiến Trương Vệ giật mình, mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng bị hỏi đột ngột khiến Trương Vệ ấp úng không biết giải thích thế nào.
“Cô nương ấy tạm thời, đang bị tác dụng phụ của Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn làm ảnh hưởng đến cơ thể cho nên tạm thời chưa thể tỉnh lại, nhanh nhất cũng năm ngày nữa. Cho nên ta tạm xí xoá qua cho đệ lần này. Lần sau đừng đưa người lạ vào Vấn LẠc Nhai nữa nhé.” Nói đoạn nàng biến mất ngay trước mặt Trương Vệ.