“Cô có đang nghiêm túc hay không đấy? Cho là cô đang có Lưỡng Nghi Hộ Tâm đi nhưng khi mất nó rồi. Cô sẽ sống thế nào? Khoan bàn đến vấn đề đó. Trương Vệ và cô không thân không thích, không máu mủ ruột thịt…” Kim Mã vừa nói vừa chú ý biểu cảm của Đông Phương Nghi. Nàng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng không màng đến.
“Ngươi nói đúng, Trương Vệ với ta không thân không thích. Tại sao ta phải làm những điều như này. Thật sự bản thân ta cũng không lý giải được, nhưng trái tim ta mách bảo rằng. Phải bằng mọi giá giúp cậu ấy.” Đông Phương Nghi cười gượng. Đôi mắt của nàng linh động, đầy sức sống.
“Hừ! Thật là nực cười, một kẻ sống đến ngần này tuổi như ta. Lại có lúc không hiểu bản thân mình đến như vậy.”
Nàng nở một nụ cười. Nụ cười ấy như đang ẩn chứa một nỗi niềm gì đó không muốn thổ lộ ra cho người khác biết. Nàng là một con người rất giỏi che giấu đi những điều chất chứa ở trong lòng, nhưng khi đứng trước tình cảnh này. Nàng lại có biểu hiện đi ngược lại với chính mình thường ngày.
Nụ cười ấy như là nàng đang cười chính mình. Một con người đang dần đánh mất đi sự sáng suốt.
Đưa trái tim cho Trương Vệ có lẽ là lựa chọn cuối cùng. Vì nàng là một người đã sống rất lâu hơn mấy triệu năm. Nên tu vi và công lực phải nói là cực kỳ cao thâm. Chính vì lẽ đó trái tim của nàng cũng sẽ mang nguồn sức mạnh khổng lồ.
Gắn nó vào người Trương Vệ có thể sẽ gây ra tác dụng phụ, khi tâm mạch không chịu đựng được sự quá tải thì khi đó tuổi thọ của Trương Vệ cũng sẽ bị rút ngắn đi. Thật ra trái tim của Trương Vệ khác với người bình thường.
Nếu không thay thế đủ hợp lý thì sẽ gây ra không ít rắc rối. Lúc đó đừng nói là tu hành, đến việc thở đối với Trương Vệ cũng là điều gì đó khó khăn.
Cho nên trong suốt thời gian nghiên cứu nàng đã nhận ra chỉ có trái tim của người đã từng luyện Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công mới có thể giúp Trương Vệ tiếp tục sống nếu như phải đi đến lựa chọn cuối cùng. Và không ai khác chính là nàng “Đông Phương Nghi”.
Nàng lặng lẽ thâu lại từng tý cảm xúc. Sau đó buông bàn tay ra để cho trái tim của Trương Vệ tự do lơ lửng trên không. Tiếp đến nàng vận sức vào lòng hai bàn tay. Tạo ra hai vòng tròn ma pháp hai bên.
Nàng bắt đầu dùng ánh mắt nghiêm trọng mà bắt đầu từng cách một.
Vì việc giải quyết thứ bào thai này là lần đầu tiên nàng chạm phải. Trước giờ chưa từng có trường hợp nào thoát khỏi cửa tử khi bào thai ký sinh hoàn chỉnh.
Cho nên tất cả những gì nàng đang làm cũng chỉ mang tính chất thử nghiệm. Những thứ liên quan đến tính mạng con người chỉ cần một chút sơ sót, thì cái giả phải trả vô cùng lớn. Nàng không muốn đặt cược tính mạng của Trương Vệ vào cuộc chơi đầy tính may rủi này nhưng quả thật rất khó để làm điều đấy.
Bên này Địa Linh tiếp tục cùng Vạn Độc chế biến Hàn Nha Thảo cùng Băng Thiềm thành nguyên liệu cần thiết. Chúng để Hàn Nha Thảo lên mà dằm nó ra chỉ lấy nước. Còn Băng Thiềm thì dùng lửa để thiêu nó. Sau đó để phần tro của Băng Thiềm vào trong dược thảo nhằm chắt lọc được phần tinh hoa của nó. Cuối cùng thì cả hai bỏ thêm dược tính của Địa Linh vào dung hợp lại thành một viên đan dược màu trắng tỏa ra một đạo hàn khí mạnh mẽ.
Sau đó trực tiếp để Trương Vệ uống. Nhưng Trương Vệ đã mất đi ý thức. Nên chúng làm như cách Trương Vệ đã từng làm với Thẩm Y Y dùng công lực hoà tan nó trong miệng của chàng để chàng hấp thụ hàn khí của nó một cách thụ động. Trực tiếp biến toàn bộ kinh mạch rơi vào trạng thái đóng băng cục bộ. Cơ thể của Trương Vệ sẽ được giữ trong tình trạng nguyên vẹn không phân huỷ. Cho đến khi tỉnh lại.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ tâm mạch được bảo đảm đến thân thể. Cuối cùng là phụ thuộc vào giai đoạn của Đông Phương Nghi giải quyết thứ bào thai kia như thế nào mà thôi.
Đông Phương Nghi bắt đầu bằng cách thử tách bào thai ra khỏi cơ thể của Trương Vệ, nhưng kết quả lại khó hơn tưởng tượng vì nó bám rất chặt nếu như miễn cưỡng cắt đứt các kinh mạch liên kết với dây thần kinh chính của Trương Vệ sẽ gây ra xuất huyết cực lớn.
Nếu tồi tệ hơn thì sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
Quanh đi quẩn lại. Vẫn là nên để nó chủ động tách khỏi thành tim Trương Vệ thì tốt hơn. Cho nên nàng đã dùng năng lực của mình buộc trái tim của Trương Vệ phải ngừng đập và rơi vào tình trạng chết. Khi tim ngừng đập được một nén hương thì bào thai bắt đầu có những cử động mạnh.
Việc của nó là hấp thụ tu vi cùng sức sống của chủ thể. Khi nhận ra chủ thể đang chết dần nó đương nhiên là không dại để mà cùng chết chung. Nên muốn tách ra nhằm tìm kiếm sự sống cho riêng mình.
Và khi nó rút những cái ống đang kết nối với tim Trương Vệ. Thì máu từ động mạch không ngừng tuôn ra ngoài.
Bên ngoài Đông Phương Nghi đã quan sát rất kỹ, khi cái vòi cuối cùng rời khỏi Trương Vệ là nàng ngay lập tức. Dùng thuật thức ngưng đọng khoảng không nhằm khống chế thời gian khu vực đó lại.
Trong nỗ lực cuối cùng Quỷ thể, tỏa ra những luồng khí mạnh mẽ nhằm cố gắng nuốt chửng trái tim của Trương Vệ nhưng bất thành. Nó cũng đã kịp rạch một đường ngay tim khiến tim của Trương Vệ xuất huyết dữ dội. Trước khi Đông Phương Nghi kịp đưa nó rời đi.
Sau khi đưa nó rời khỏi nàng đã dùng dị hoả thiêu rụi nó đến không còn một hạt bụi. Loại bỏ đi thứ rắc rối kia.
Sau đó nàng nhanh chóng kết liên tục các ấn thủ bằng bàn tay của mình nhằm gọi ra các thuật thức khác nhau.
Thuật đầu tiên nàng dùng là.
“Ấn Lưu Huyết.” Đưa máu bên trong cơ thể của nàng liên tục di chuyển vào bên trong trái tim của Trương Vệ nhằm không để nó mất máu quá nhiều. Đương nhiên cái gì cũng có giới hạn nên nàng phải nhanh chóng cầm máu cho nó trước khi nghĩ đến việc hồi sinh.
Việc cầm máu phải nhờ đến Mộc hệ của Địa Linh. Địa Linh nhanh chóng bay đến tiếp xúc truyền vào bên trong trái tim những đạo quang xanh lục. Độ chừng ba phút thời gian thì tất cả vết thương liền lành lặn trở lại. Đông Phương Nghi cũng bọc trái tim lại bằng một lớp năng lượng màu xanh da trời.
Giai đoạn tiếp theo là hồi sinh nó cũng là giai đoạn khó khăn nhất. Vì trái tim của Trương Vệ đã chết từ lâu. Muốn khôi phục lại thì Đông Phương Nghi phải hy sinh chính tu vi triệu năm của bản thân với con số hơn 2 triệu ức nhằm triển khai cấm thuật của Dược Sư. Hay nói cách khác đây là Diệu Thủ Hồi Xuân của Kim Châm Thẩm Gia bí truyền.
Nàng nhanh chóng bắt chéo hai bàn tay trước ngực. Rồi luân chuyển nhanh chóng ấn pháp sinh ra một mảng màu xanh. Mảng màu xanh đó như sóng ồ ạt truyền khí đến nơi tim. Chỉ trong thoáng chốc nhịp đập cùng sự sống đã trở lại.
Vừa nhìn thấy trái tim Trương Vệ đã khôi phục Kim Mã không nhịn được mà thốt lên:
“Tuyệt, chúng ta đã thành công…”
Lời vừa dứt.
“Bịch.”
Đông Phương Nghi ngã ra đất mà bất tỉnh. Vì nàng đã dùng một số lượng lớn tu vi. Với số tu vi đó tương đương với việc tu luyện đến mức độ Thần. Sự hy sinh này quả thật quá lớn, cùng với việc tiêu tốn lượng máu không hề nhỏ khiến dù có là cơ thể bất lão bất tử đi nữa. Cũng phải suy kiệt mà đổ gục.
Địa Linh thấy mọi chuyện vẫn chưa xong thì thay Đông Phương Nghi đặng tiếp tục. Nó đưa vào bên trong quả cầu chứa trái tim Trương Vệ những loại dược thảo tốt nhất nhằm để khôi phục lại được một trái tim khỏe mạnh. Cuối cùng tất cả đã xong chỉ cần chờ Đông Phương Nghi đưa nó trở lại cơ thể Trương Vệ mà thôi.