Không gian tưởng chừng không thể phá bỏ, đã bị chánh khí từ Trang Minh Viễn xé toạc. Khiến nguy nan nhanh chóng trôi đi. Sự lo lắng của Kim Mã nay đã không còn nữa. Khiến tâm trạng cũng được thư giản hơn rất nhiều.
Vừa nhìn thấy, sự tồn tại còn lưu lại bên trong quả cầu năng lượng kia. Kim Mã nhanh chóng di chuyển lại để xem xét. Ở bên trong đó, dù sinh khí vẫn còn tồn tại, nhưng nó đã yếu lắm rồi. Nếu không nhanh chóng cứu chữa thì cậu ta chắc hẳn sẽ không thể qua khỏi.
Kim Mã cùng Trương Vệ mang ơn nghĩa sâu đậm với Tiểu Bảo, nàng đã vì họ mà hy sinh cho nên bằng mọi giá Kim Mã sẽ cứu Tại Thiên cho bằng được.
Bên trong đấy, dù đối đầu với hiểm cảnh nhưng sức sống của Tại Thiên vẫn vô cùng mãnh liệt như loài sen đá. Khiến Kim Mã cũng phải cảm phục với ý chí của cậu thiếu niên trẻ này. Theo lẽ thường một người bước vào cửa tử, thì việc duy trì chân khí trong một thời gian dài là một bất lợi lớn. Điều đó sẽ khiến họ tiến nhanh hơn đến giai đoạn đuối sức và dễ dàng mất đi sự kiểm soát cơ thể.
Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Tại Thiên đã làm được điều không thể, và tự bản thân cậu đã kéo lại sinh mạng của chính mình thêm một khoảng thời gian nữa. Quả thật là may mắn.
Lần rơi vào hiểm cảnh này, đã mang lại cho Tại Thiên một sự thăng tiến lớn trong khả năng tu hành. Nó giống như việc Trương Vệ tu luyện bên dưới lòng suối. Với sức ép, cùng khả năng hô hấp bị hạn chế đã ép kỳ kinh bát mạnh phải lưu lại một lượng khí vừa đủ để cậu có thể duy trì việc phát ra chân khí liên tục. Cho nên về sau việc thăng tiến chu thiên sẽ vô cùng thuận lợi.
Đây quả là thu hoạch ngoài cả dự kiến, nhưng sự đánh đổi lại không hề ít.
Lúc này, Trang Minh Viễn tạm thời phải ngưng trệ lại một chút. Chàng đã phát ra quá nhiều chân khí, khiến cơ thể không thể theo kịp. Bởi vì thân thể này là của một người chỉ mới thực lực “Kỳ” cho nên không thể nào chịu được nguồn năng lượng lớn đến như vậy. Rất may chàng đã giải quyết đối thủ nhanh, chứ nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến bản thể phàm nhân này.
Trong lúc đấy, chàng đã quan sát thật kỹ chàng thiếu niên tên Tại Thiên này. Mà đưa ra nhận xét cụ thể:
“Tiểu tử này, thiên phú không hề tệ. Trong hiểm cảnh lại ngộ ra được sự kết hợp của hai loại công pháp bên trong cơ thể, hoà chúng thành một khối.
Hai loại công pháp tương sinh tương khắc, một cương một nhu đó nhìn có vẻ không hay mà khi chúng kết hợp lại là một sức mạnh vô đối. Xem ra Băng Hoàng có thể yên nghỉ nơi chính suối, vì hắn cuối cùng đã có một truyền nhân xứng đáng. Xem ra lần mạo hiểm này, không hề uổng phí.”
Vừa dứt câu, cũng là lúc cơ thể của Trương Vệ cũng tạm thời giảm đi được sức ép. Chàng liền làm động tác nắm tay hữu hướng về phía Tại Thiên, ngay lập tức đã phá huỷ quả cầu năng lượng do Hàn Băng Chân Khí tạo ra.
Rắc… Rắc… Đoang.
Trang Minh Viễn làm thế, nhằm giải thoát cho Tại Thiên, nhìn thôi cũng đã biết sự cứng cáp của màn băng này đã khiến những chất dịch nhầy bên trong dạ dày to lớn của Ma Đấu Khả không thể thắng nổi thì đừng nói gì đến những vũ khí thông thường. Việc cậu ta, cứ ở trong đó cũng không phải là chuyện tốt.
Khi Tại Thiên thoát ra ngoài thì ngay lập tức, Kim Mã bay đến thu lấy Tại Thiên vào bên trong cơ thể mình. Đồng thời dùng chân khí của chính nó để giữ ấm cho cậu. Trước khi nghĩ đến việc cứu chữa thì cũng phải còn giữ được mạng trước đã.
Đồng thời điểm ấy, không gian với những màu sắc đen tối này liền rực sáng. Một cánh cổng không gian đã được mở ra, và phía bên kia cánh cổng là Nhân giới. Cuối cùng thì Đông Phương Nghi cũng đã đến để đưa bọn họ rời khỏi nơi này.
Trang Minh Viễn thấy việc của mình cũng đã xong liền, giải phóng chánh khí hoá thành những lọn gió kim sắc dần tan biến vào hư vô. Kim Mã chứng kiến Trương Vệ đã trở về hình dạng cũ thì cũng nhanh chóng thu cậu vào bên trong cơ thể của nó. Sau đó liền đập đôi cánh trắng bay lên phía trên đặng rời khỏi đây.
Đột nhiên đập vào mắt Kim Mã là một chiếc lông vũ, với màu sắc của nó. Hết chín phần nó thuộc về Tiểu Bảo, ngay thời khắc đó đã khơi gợi cho Kim Mã một ý tưởng. Nó liên quan đến một chủng tộc đã đồng hành suốt giai đoạn lịch sử hàng triệu triệu năm của vùng đất này chính là tộc Phượng Hoàng ngự trị trên Đảo Thiên Đường.
Dòng máu của tộc nhân Phượng hoàng sau khi chết đi vẫn có thể hồi sinh được nếu gặp được điều kiện thuận lợi. Mặc dù nói Tiểu Bảo nhìn kiểu gì cũng không giống với loài chim đó, nhưng lúc nàng hiện thân làm hộ thủ của Trương Vệ ít nhiều thì hình ảnh đó đó cũng có chút liên tưởng đến Phượng Hoàng Băng.
Thà có hy vọng vẫn còn hơn là không, Kim Mã ngay lập tực dùng hàm răng của mình ngậm lấy thứ đó rồi rời khỏi nơi quái quỷ này. Mặc dù nói, Đông Phương Nghi đã đến, giải cứu cho nhóm người của Tại Thiên. Nhưng nó vẫn đã dấy lên một mối nghi ngại bên trong lòng của Kim Mã. Không phải nói, sự hy sinh mà Đông Phương Phi đã làm vì Trương Vệ.
Nhưng vẫn như câu mà người thiên cổ từng nói, người càng có ơn với chúng ta thì sẽ càng dễ dàng đẩy chúng ta vào cửa tử. Nàng đã gầy dựng một niềm tin gần như là tuyệt đối nơi Trương Vệ. Thì chắc chắn chàng sẽ không bao giờ không tin những gì mà nàng đã nói, chẳng hạn như lần này.
Nếu không có sự xuất hiện của Long Cốt ” Trang Minh Viễn” thì không chắc điều tồi tệ gì đã diễn ra. Đây là một bài học xương máu dành cho Kim Mã. Từ giây phút này nó sẽ đề phòng nữ nhân này hơn. Nhưng dù nói vậy, nếu nàng ta không khai mở cánh cổng đó thì ngay cả Trang Minh Viễn cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Bởi vì sức mạnh của hắn đã không còn như trước đây, nếu miễn cưỡng đặt lên bàn cân so sánh thì Trang Minh Viễn chỉ bằng một trong tứ đại Đường chủ của Thanh Long Thành hoặc Chu Tước Điện chứ không thể sánh ngang với Cửu Cường Giả hàng đầu trên Đại Lục Liên Hoa được.
Dù gì lần này, vẫn phải nhờ đến nàng ta. Bọn họ mới có thể trở về an toàn, cho nên Kim Mã sẽ tạm gác chuyện này sang một bên. Mà toàn tâm toàn ý cho kế hoạch lần tới.
Nhưng có một điều mà hầu như nhóm người Trương Vệ đều đã không hề nhận ra.
Đó chính là đã tồn tại một nguồn chân khí dị biệt bên trong góc tối không thời gian này. Nó phát ra ở một góc cực kỳ khó nhận thấy. Vì nó lẫn vào trong một không gian với tử bạch hắc sắc làm màu chủ đạo. Và nó cũng đã di chuyển vào không gian của Ma Đấu Khả theo bọn họ nhưng với màu sắc của một màu sắc trong suốt như gương.
Nó đã chứng kiến hết tất cả mọi chuyện như một người ngoài cuộc.
Bên trong cổ năng lượng kia, không phải người xa lạ mà chính là “Lục Kiếm Bình.” Nàng đã bí mật theo dõi Trương Vệ từ Đế Đô thành cho đến tận nơi này. Nàng có thể tự động vào và ra nơi này dễ dàng đến như vậy mà không hề ra tay can thiệp.
Vậy thì rốt cuộc nàng ta đến Trương gia với mục đích gì? Có thật nàng ấy là một trong tứ hộ vệ hàng đầu của Trương Gia Bảo chăng ?