Khi nàng còn đang chìm đắm trong những luồng suy nghĩ phức tạp của tình trường. Thì ngay lúc đó một bóng hình xuất hiện từ đằng xa khiến không chỉ có mình nàng mà hầu như tất cả những ánh nhìn đều tập trung đến nơi ấy.
Ở nơi đó, một nữ nhân khoác lên bộ y phục trắng. Đi kèm với thần trang sáng lóa, nữ nhân ấy không ai là không biết Thanh m Nữ Đế “Vương Trúc Chi.”
Dụng mạo của nàng, không thể so sánh với trần nhan. Mà là một nét đẹp đến từ thượng giới, thanh khiết khỏi bụi trần.
Nàng được Kiến Quốc lẫn Tiên giới cung phụng không thua kém bất kỳ nhân vật quyền lực nào.
Thẩm Y Y, từ lâu đã được nghe đến danh tiếng của nàng ta. Một nữ nhân với sức mạnh tái tạo vật chất sánh ngang với Chu Tước. Nhưng vẫn còn kém hơn một bậc, quyền lực thì khỏi phải nói khó có nữ nhân nào có thể so bì.
Nhìn thấy kẻ hầu người hạ đi theo nâng niu từng bước chân từng kẻ áo. Cũng đủ hiểu nàng ta là người như thế nào rồi.
Nàng tự nhủ không thể sánh được với nữ nhân này về nhan sắc hay bất kỳ khía cạnh nào. Nên trong lòng cũng có một chút ái mộ.
Do nàng ta là một người không thể chạm đến và nàng cũng không muốn chuốc thêm phiền phức vào trong người. Cho nên đã lui ra một chút để nàng ta vào bên trong trước. Dù gì để mà nói, nàng rất muốn nhìn thật kỹ dung mạo này.
Nhưng khi Vương Trúc Chi lướt qua nàng một đoạn ngắn. Dường như cơ thể nàng lại sinh ra một phản ứng lạ kỳ.
Vốn dĩ nơi lưng của nàng là hình xăm bình thường. Nhưng nguyên nhân do đâu mà lúc này lại nóng ran như thể bị nun lên. Nàng rất nhanh trí bặm môi dùng răng cắn lại bởi trong suy nghĩ của nàng làm như thế sẽ khiến nàng có thể chịu đựng được sự đau đớn này.
Nhưng nếu chỉ đau đớn không thôi, thì nàng đã không phải khó chịu đến nhường ấy. Cơ thể nàng duy ở nơi có vết xăm lại vô cùng ngứa ngáy như thể có thứ gì đó đang liên tục di chuyển.
Khiến nàng gương mặt của nàng nhất thời trở nên khó nhìn. Trong vô thức nàng lùi lại và dựa lưng vào vách tường phía sau.
Do biểu hiện của nàng có chút bất thường nên một số binh lính hoàng gia đứng gần. Liền đi đến hỏi han. Nàng nhân cơ hội đó dùng họ làm tấm bình phong đặng che đi sự việc đang diễn ra bên trong cơ thể nàng trước kẻ đang gây cho nàng sự ảnh hưởng.
Trước giờ nàng chưa bao giờ xuất hiện triệu chứng như thế này, khiến nàng không thể không hoài nghi vị Nữ Đế kia.
Về phía Vương Trúc Chi, nàng lướt qua nữ nhân áo xanh thì dừng lại một chút. Nhìn thấy vẻ mặt không có chút máu nào của nàng ta, thì trong lòng cũng có một chút sinh nghi.
Tuy nhiên nàng không tiện ở lại lâu, nên tạm thời giấu sự nghi ngờ đó lại nhanh chóng tiến vào bên trong nội khán. Trước khi bước qua ngạch cửa nàng đã quay lại nhìn về hướng đó, thì thấy quân lính đang vây lấy nàng ta. Khiến sự tò mò của nàng lại được khắc đậm thêm.
Khi Trúc Chi đã đi xa rồi, cơn đau của Thẩm Y Y mới dịu xuống. Lại càng khiến nàng thêm khẳng định, nữ nhân họ Vương chắc hẳn chính là vấn đề.
Nàng vội đứng lên mà đi theo vào bên trong. Vì suy đi tính lại, nàng không thể chỉ vì chuyện này mà bỏ đi không báo trước cho vi sư. Mà thời gian nàng lưu lại bên ngoài khá lâu cũng đã đủ khiến trưởng bối lo lắng rồi.
Mặc dù biết nếu bản thân theo vào, thì ắt hẳn cơn đau kia sẽ quay trở lại. Nhưng nàng muốn thử xem, nguyên nhân xuất phát điểm là nằm ở đâu trong vấn đề này.
Nhằm giảm thiểu cường độ của sự hành hạ. Nàng đã tự uống hai viên Tục Mệnh Hoàn vượt quá quy định chỉ uống một viên trong vòng năm canh giờ của loại đan dược này.
Nàng là dược sư đương nhiên là biết được việc phá bỏ nguyên tắc sẽ ảnh hưởng thế nào đến cơ thể. Nhưng nàng đã tự đưa ra quyết định như vậy, bởi vì điều gì thì chỉ có nàng mới hiểu nổi.
Đồng thời điểm đó, cách nơi của nàng mấy chục dặm.
Trương Vệ cũng có loại cảm giác tương tự.
Khiến chàng phải nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, mà di chuyển lại trước gương để xem xét chuyện gì đang diễn ra.
Trước tấm gương sáng, hình ảnh Kim Long đang không ngừng phát ra nguồn hào quang vàng kim rực rỡ đồng thời trên thân thể chàng đang xuất hiện những gợn sóng năng lượng không hề tự chủ.
Khiến Trương Vệ thập phần khó hiểu, vì chàng chưa từng nghe Kim Mã nói về vấn đề này bao giờ.
Cơn đau này không khác với việc chàng tu luyện kinh mạch là bao. Khiến chàng vội vã không kịp mặc lại áo sống cho gọn gàng đã vội chạy về phía cửa chính. Mà đẩy một cái thật mạnh.
Trùng hợp thay, bên ngoài hành lang ấy ngay lúc này có mặt của Tại Thiên. Cậu ngồi trên thành lan can, hướng tầm nhìn về phía khu rừng cùng rất nhiều tâm trạng đan xen. Thiết kế của hành lang này rất hẹp, cánh cửa mở ra là vừa đủ chạm đến lan can không hơn không kém.
Cho nên việc Trương Vệ đẩy mạnh ra, vô tình tạo nên một lực tác động gián tiếp đẩy Tại Thiên mất đà mà rơi thẳng xuống hồ nước trong sự ngỡ ngàng của chàng cũng như những người chứng kiến.
Trương Vệ thấy bản thân gây họa, thì cười trừ cho qua chuyện rồi chắp tay xin lỗi Tại Thiên. Sau đó không chính chắn mà chạy lại chỗ Đông Phương Nghi đang thưởng trà phía mái đình đối diện. Nếu người ngoài không biết, nhìn vào cứ tưởng cả hai vừa có một chuyện gì xảy ra nên y phục mới xộc xệch như vậy.
Chuyện lại càng ngại ngùng hơn khi chàng vừa đến trước mặt nàng thì cơn đau đớn kia đã hoàn toàn biến mất. Khiến chàng không biết giải bài thế nào mới đúng. Đông Phương Nghi nhìn thấy chàng như thế, thì cũng không muốn nhìn. Chỉ dám chỉnh giọng một chút.
E hèm.
Thấy biểu hiện của Đông Phương Nghi, Trương Vệ liền nhìn xuống thấy y phục của mình không đứng đắn, bèn nhanh chóng chạy về lại phòng. Vừa đúng lúc Tại Thiên đương từ mặt hồ khó khăn leo lên sàn nhà. Bị tốc độ của chàng dọa cho thêm một phen hốt hoảng mà rơi lại xuống đấy.
Lúc này Tại Thiên chỉ có thể bất lực mà nhướng mắt tự trách mình xui xẻo.
Đến trưa ngày hôm đấy, Trương Vệ trong y phục chỉnh tề cùng Tại Thiên, cả hai từ biệt Đông Phương Nghi lần nữa rồi chuẩn bị trở về Đế Đô chuẩn bị cho ngày trọng đại.
Trước khi đi, Đông Phương Nghi không quên dặn dò Trương Vệ những điều mà chàng vốn dĩ hay quên. Đồng thời chúc chàng được may mắn. Đáp lại Trương Vệ đã nói một câu khiến nàng khắc sâu vào trong lòng:
“Cuộc đời này, Trương Vệ chỉ mang ơn hai người. Và tỷ là người mà đệ tình sâu nghĩa nặng nhất, đệ xin thề có trời cao chứng giám. Đời này kiếp này, đệ sẽ ở bên cạnh tỷ mãi mãi.”
Câu nói đó, như đã giúp nàng có một câu trả lời xứng đáng cho tất cả những gì nàng đã hy sinh và chịu đựng vì chàng. Khiến nước mắt của nàng như muốn trào ra bên ngoài, nhưng nàng đã mạnh mẽ mà nuốt nó lại bên trong. Mà mỉm cười đáp:
“Hãy đi mà làm những gì mà đệ cho là phải. Ta sẽ ở đây chờ đợi tin tốt từ đệ.”
Sau giai đoạn ủy mị, Đông Phương Nghi đã mở cánh cổng dịch chuyển trực tiếp đưa hai người về Đế Đô nhanh nhất cho kịp thời gian báo danh Tam Minh Tranh Bá còn nàng thì lại ở Vấn Lạc Nhai một mình. Lúc này, từ trong không gian vị nam tử hán khi trước lại lần nữa xuất hiện. Hắn chắp tay hướng về phía nàng mà thưa:
“Chuyện đúng như người dự liệu, chuyện đó đã diễn ra đúng như kế hoạch của chúng ta.”
Nghe được điều đó, nàng đưa tách trà lên gần miệng mà nở nụ cười bí hiểm.