Nhờ cổng dịch chuyển mà Đông Phương Nghi đã mở.
Ngay lập tức hai người Trương Vệ đã có mặt tại Đế Đô. Từ bên ngoài thành họ vượt qua hàng rào an ninh sau đó thì dùng thần hành di chuyển hướng về Tâm Thanh Trường.
Từ trên cao nhìn xuống, thì hai người họ như hai đốm sáng xanh đỏ với nhân dạng không hề rõ ràng. Cũng do hôm nay là ngày diễn ra Tam Minh Tranh Bá nên đường phố đã vơi bớt người qua kẻ lại mà tập trung chủ yếu ở thành Nam của Lý Gia. Nên bọn họ mới thuận lợi mà dùng tốc độ nhanh đến nhường ấy.
Đồng thời quân lính, cũng không ngăn cản họ lại bởi vấn đề an toàn vì họ đã nhận ra chàng là ai. Khi chàng đi ngang một ngã tư, bóng hình của chàng đã vượt qua một nữ nhân trẻ tuổi. Toàn thân nữ nhân đều là một màu trắng, đến nổi khăn che mặt lẫn nón trùm đầu đều phủ lên màu sắc tương tự.
Khi thấy chàng đi qua mình, ánh mắt của nữ nhân liền dõi theo. Cho đến khi chàng đã khuất dạng sau ngã rẽ mà ánh nhìn vẫn không hề di dời đi nơi khác. Bất chợt nàng quay đầu nói chuyện với một nam nhân trung niên đi phía sau:
“Người đó có phải là người mà chúng ta cần tìm chăng.”
Câu hỏi đó, nhanh chóng được vị nam nhân trả lời:
“Không hẳn, khí tức vô cùng cường hãn so với thực lực của kẻ đó theo ta tính toán không thể nào nhanh như vậy được.”
“Vậy sao, ta có cảm giác người đó vô cùng quen thuộc.”
Nói đoạn cả hai người họ di chuyển về một hướng khác. Ngược lại với nơi báo danh của Tâm Thanh Trường. Còn Trương Vệ vẫn duy trì lộ trình của mình từ đầu đến cuối không đổi. Thoáng cái chàng đã đến được nơi cần đến, cổng báo danh thí sinh nằm ở góc Đông Tâm Thanh Trường với một tấm bảng ghi rõ ràng và to lớn bằng vàng ròng.
Chàng cùng Tại Thiên dừng lại ở bên ngoài.
Vì hai ngày nay chàng không hề về lại Trương gia đặng lấy theo lệnh bài định danh. Cho nên lúc này gấp gáp chàng không lấy đâu ra được thứ đó cả. Nếu chàng đánh liều tiến vào chỉ sợ bị cho là mạo danh. Hỏa lệnh không thể thay thế được, cho nên buộc chàng phải nhanh chóng trở về Trương gia ngay. Nhưng thời điểm báo danh chỉ e là không còn kịp đợi chàng nữa.
Trong lúc vẫn còn đang tính toán, thì một thanh âm quen thuộc truyền đến tai chàng.
“Trương Vệ ca.”
Khiến chàng phải chú ý đến nó, thì nhận ra Trương Kiệt đã đứng ở một góc bên cạnh cổng vào chờ đợi chàng từ bao giờ. Hỏi ra mới biết, nó được phụ thân chàng Trương Bảo dặn dò đợi sẵn chàng ở đây. Thì ra Trương Bảo không phải người không quan tâm đến chàng như chàng đã nghĩ, mặc dù không thấy chàng về Trương Gia.
Ông suy đoán bảy tám phần chàng có việc, bởi vì cả hai hộ vệ đi theo chàng đều không có ở trong phủ. Đồng thời chàng luôn có một chấp niệm rõ ràng và là người trọng chữ tín. Cho nên chàng sẽ không có chuyện bỏ trốn, vì lý do sợ hãi mà không tham dự sự kiện lần này. Cho nên ông đã để Trương Kiệt người thân với chàng ở Trương Gia ở đây giao lệnh bài định danh cho chàng.
Phòng việc giao nó cho người khác thì ông không thể yên tâm. Trương Kiệt cũng rất thông minh, dù cậu còn khá nhỏ tuổi nhưng đã đoán ra rằng khi không thấy Trương Vệ đến báo danh mà lại thấy cậu lảng vảng ở khu vực này. Thì không sớm thì muộn cũng bị những kẻ khác quấy phá làm lỡ mất thời gian giao lênh bài cho chàng. Cho nên cậu đã chọn cách khác là đứng sau quầy bán bánh, ẩn người sau tấm bảng hiệu lớn trên xe đẩy. Với thân hình nhỏ bé thì việc đó không mấy khó khăn để chờ sự xuất hiện của chàng.
Nhưng cái mà cậu không ngờ là chàng lại đến muộn như vậy, gần sát giờ kết thúc báo danh. Cho nên Trương Kiệt liền giụt Trương Vệ nhanh chóng tiến vào bên trong. Đồng thời không quên nói những nguyên tắc mà bản thân được Trương Bảo căn dặn nói lại với chàng. Trương Vệ nghe thấy thì liền để lại những thứ có linh lực ở bên ngoài.
Đó là linh thú Kim Mã, chàng đưa nó cho Trương Kiệt chăm sóc không quên tiếu ý nói rằng linh thú này rất đáng yêu và làm được nhiều trò mua vui để cậu vui vẻ tiếp nhận nó. Tiếp đến là hai thứ quan trọng của gia tộc họ Trương mà chàng đang bảo quản, chàng không dám để người ngoài canh chừng. Nhưng riêng Tại Thiên thì chàng lại có niềm tin tuyệt đối.
Nhưng dạng bất đắc dĩ, chàng không thể đưa ra một cách lộ liễu. Liền cùng Tại Thiên diễn một vở kích đùa giỡn quá trớn sờ soạng lên cơ thể nhau như hai tên biến thái.
Ban đầu Tại Thiên không hiểu chuyện gì nên không chịu phối hợp. Nhưng một lúc sau, cảm nhận được Trương Vệ đang muốn nhét thứ gì vào đó vào lồng ngực mình thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề mà phối hợp nhuần nhuyễn với chàng. Khiến cho người ngoài nhìn thấy cứ tưởng họ đang nô đùa mà thôi. Thành công qua mắt được những kẻ có ý đồ xấu.
Sau khi giải quyết những chuyện cần thiết, Trương Vệ tay không tấc sắc. Mạnh mẽ cước bộ tiến vào lối đi vào Tâm Thanh Trường. Đứng chờ chàng trước cửa là Tả tướng Tôn Hải trực thuộc Tiên giới dưới quyền của Kỳ Chính.
Tên này từ đầu đã được dặn dò rất kỹ, cho nên khi thấy chàng không do dự mà ngăn lại. Đồng thời muốn kiểm tra lệnh bài định danh từ chàng. Trương Vệ biết đó là nguyên tắc nên dễ dàng giao ra. Hắn cầm nó lên tay, thấy việc ngọc châu chính giữa lệnh bài đã phát sáng minh chứng cho danh phận chính xác thì không hỏi thêm điều gì nữa.
Qua được cửa đầu tiên vẫn còn giai đoạn kiểm tra vật dụng, chàng thì không có mang theo đồ vật. Nhưng vẫn bị kiểm tra như thường, hắn liền lấy ra một hắc thạch được điêu khắc hình dáng chim cú. Chiếu rọi khắp thân thể chàng, sau khi thấy không có gì bất thường liền cho chàng qua cửa một cách dễ dàng.
Đương nhiên là phải như vậy rồi, chàng đến với Tam Minh Tranh Bá lần này với tâm thế minh bạch nhất có thể. Chàng muốn mẫu thân ở Mộc Châu có thể nhìn thấy bản thân mình đã trưởng thành đến mức nào cơ mà. Chàng đã rất mong chờ giây phút đoàn tụ ngay cả trong giấc mơ cũng muốn nó diễn ra. Sau khi vượt qua hết những giai đoạn kiểm tra gắt gao, chàng được quân lính hộ tống vào bên trong nội trường chuẩn bị bốc thăm vòng khởi động loại trực tiếp sắp được diễn ra.
Khi chàng đi rồi, hai người Tại Thiên cùng Trương Kiệt không biết làm gì. Nên cũng tạm thời rời khỏi đây. Nhiệm vụ của Tại Thiên là hộ pháp cho Trương Vệ, nhưng với quy định chặt chẽ của Tiên giới trong sự kiện lần này. Cậu không thể làm gì khác được, cho nên tạm thời cậu chỉ có thể trông chừng cậu nhóc Trương Kiệt mà thôi.
Mà Trương Kiệt lại không muốn vào trong ngay lúc này, bởi vì cậu đói. Hết cách ngày hôm nay Tại Thiên cùng Tiểu Bảo sẽ giống như bảo mẫu mà chăm sóc tận tình cho tiểu thiểu chủ tương lai. Về phần Trương Kiệt cậu nhóc khi ôm lấy Kim Mã vào trong lòng, bộ lông mềm mại của nó đã khiến cậu rất thích. Cùng thái độ dễ gần của nó, khiến cậu luôn ôm nó trước bụng bất kể đi đến nơi nào.
Trong khi ở Đế Đô sự kiện quan trọng đang diễn ra thì bên kia bờ sông Hồng. Một lượng lớn những tu hành giả với đầy đủ pháp khí, tề tụ tại Lăng Ba Thành. Một thành thị nằm không xa con đường chính, mà lại thuộc về thế lực trung lập trên đất Hoa Bắc. Trên người của họ đều được xăm lên một kỳ hiệu hoa tử đằng.