Đại Lục Liên Hoa


Trương Vệ dưới sự hộ tống của quan sai. Đã đi đến gian phòng chính dành cho việc thi đấu.





Ở nơi đây ngoài tấm bản to lớn, với hàng loạt những khối hình chữ nhật phân chia số thứ tự thi đấu thì ở trên đấy thì tuyệt nhiên không có một chút gì nổi bật.





Với sự hiện diện của chàng thì lúc này, đã có đủ thí sinh dự thi và mọi người đều đã rất háo hức chờ đợi giây phút được bắt đầu.





Dưới ánh mắt của chàng trong số những thí sinh này có không ít những người mà chàng quen biết. Nhưng thuộc loại thù ghét nhau thì đúng hơn.





May mắn là số lượng đó không nhiều, nên khi chàng đến muộn. Ánh mắt dò xét chàng không quá gắt gao và áp đảo khiến chàng cảm thấy khó chịu như ở Thí Luyện Trường.





Nhưng dù gì cũng nên tránh mặt, cho nên chàng đã di chuyển đến một góc khuất. Rồi tự chọn cho bản thân một cái ghế mà ngồi xuống.





Vừa ngay lúc đó âm thanh báo hiệu giây phút chia bảng đã được bắt đầu. Các thí sinh như ong hút mật bâu lại chật kín để nhìn xem bản thân được xếp vào bảng thi đấu như thế nào.





Về phần mình, Trương Vệ không lấy gì là vội vã. Dù gì cũng đã vào bên trong rồi, chỉ còn biết cố gắng hết sức để giành lấy chiến thắng. Gặp đối thủ như nào liệu còn có quan trọng.





Chàng lẳng lặng, dùng tâm nhãn để đoán định khí tức của tất cả những thí sinh ở đây để thử xem rằng có bao nhiêu trở ngại dành cho chàng. Và kết quả mà chàng nhận thấy ước chừng mười người có thực lực tạm ổn.






Ngay lúc đó, chàng ngay lập tức tiến đến chiếc bảng kia. Mà nhìn thử xem bản thân đương ở đâu và có gặp được hai kẻ mà chàng rất muốn đánh bại trong kỳ đại hội lần này trong vòng đầu hay không.





Nhưng rất tiếc nhánh đấu của chàng không có hai cái tên đó. Vậy đồng nghĩa với việc hai kẻ đó nếu thắng hết nhánh đấu của mình sẽ vào đến vòng sau.





Nhận ra điều đó, chàng liền nở nụ cười thần bí. Điều chàng cần chính là như vậy. Nếu chúng gặp chàng ở đây, sẽ không đường đường chính chính chứng minh cho thiên hạ thấy được thực lực của chàng.





Dù có phản chiếu qua Lam Thạch cũng chỉ có vài người xem. Suy cho cùng vòng đấu này rất dài và nhàm chán, nên chẳng có mấy ai rảnh rỗi để mà dõi theo. Nên chàng thực sự muốn lên trên võ đài với hàng triệu ánh mắt để một lần trút hết mọi u phiền.





Khi chàng vẫn đang vui mừng thì một thanh âm vang đến khiến chàng bất chợt trở nên khó chịu ra mặt.





“Nhìn ai đến kia, là Trương đệ đệ đây mà.”





Giọng nói này, khiến chàng khó chịu đến mức chỉ thiếu một từ chửi tục mà thôi. Chàng chậm rãi đưa ánh nhìn về hướng đó.





Người đến chính là Lý Tấn, hôm nay hắn chọn cho bản thân một bộ đồ cam, chuẩn của gia tộc họ Lý. Đi cùng với gương mặt khinh khỉnh thường thấy.





Người chưa đến nhưng cái giọng điệu khó nghe đã thay hắn đến với Trương Vệ từ sớm:






“Trương đệ đây mà cũng có nhã hứng tham gia thí thố lần này. Đúng là chuyện hiếm, chuyện hiếm.”





Chàng thì chẳng có tâm trạng để tốn nước bọt với thể loại này, nên chủ đích là quay người đi. Nhưng hắn nào để cơ hội này trôi qua dễ như thế. Liền nhanh chóng áp sát dùng lời lẽ để ngăn bước chân của chàng nhấc lên.





“Này! Trương đệ, đối thủ của đệ là ai đấy.” Nói đoạn hắn nở nụ cười mỉa mai châm chọc. “Mà nhìn đệ kìa, vào một bảng đấu dễ như vậy. Nhưng gương mặt lại không vui, chẳng lẽ Trương đệ đây lại sợ thua hay sao chứ.”





“Ta chỉ sợ, vào chung bảng với Lý huynh thôi. Chứ những bảng đấu như thế này, e rằng không thể cản bước được Trương Vệ ta.”





Nghe lời khẳng định từ chàng, Lý Tấn đứng hình một lác. Vì trong đôi mắt liếc nhìn của đối phương dành cho hắn có một chút tà niệm. Sự tin tin của chàng là có khiến Lý Tấn cũng phải bất ngờ:





“Tốt. Nên như vậy mới phải, ta rất mong chờ được tẩm quất cho đệ một trận ra trò đấy. Cho nên đừng có thua cuộc sớm quá, kẻo đến cơ hội làm việc đó ta cũng không thể làm được đấy biết không.”





“Hừm, đương nhiên rồi. Ngày nào chưa đích thân loại Lý huynh khỏi chốn này, đệ tuyệt đối sẽ không thua.”





Cuộc trò chuyện của hai người, dùng từ ngữ quá khó phân biệt thật giả. Khiến người ngoài cứ ngỡ bọn họ có giao tình thân thiết. Nhưng thực tế chỉ chờ cơ hội để cấu xé lẫn nhau.






Câu trả lời của chàng, chứa đầy sự tự tin và kiêu ngạo khiến Lý Tấn không biết làm gì hơn được nữa. Hắn chỉ muốn nhắn nhủ vài lời yêu thương đến với chàng mà thôi, nên sau câu nói đó hắn nhếch môi cười ngậm bồ hòn mà xoay người rời đi.





Mặc dù trong lòng đã rất ngứa ngáy tay chân, muốn động thủ từ lâu.





Vừa xoay người đi được vài bước chân, Lý Tấn bèn dừng lại mà nói:





“Chuyện năm đó, rốt cuộc là có bàn tay của ngươi nhúng vào đúng không. Nếu như ngươi thừa nhận, thì ta sẽ cho ngươi một tin tức còn thú vị hơn cả thế.”





“Hừ! Nếu ta thừa nhận thì đã sao. Ngươi vẫn không thể tìm được bằng chứng nào để có thể đánh gục được ta.





Năm đó ta sức yếu, thế cô nhưng lần này ta đã mạnh hơn rất nhiều. Đừng nghĩ rằng, ngươi có thể một tay che trời như trước. Từ giờ nếu như muốn ngươi có thể tìm đến ta mọi lúc. Ta sẽ cùng ngươi ân đền nợ trả.”





Giọng điệu của cả hai quay ngoắt như thể là kẻ thù không đội trời chung. Vốn dĩ xuất phát điểm đã là như vậy rồi. Nên cũng không có gì là lạ.





“Vậy là đúng như ta nghĩ, ngươi là kẻ đứng đằng sau? Quả thật không thể ngờ, một kẻ như ngươi làm có thể khiến ta phải ôm một mối nhục lớn đến như vậy.” Nói đoạn Lý Tấn nắm chặt bàn tay, siết thật mạnh.





“Nếu như cả đời này, không tắm bằng máu của ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nhắm mắt.”





Lời vừa dứt, thông cáo được truyền ra gọi tên Lý Tấn đến sàn đấu. Khiến cuộc trò chuyện bị cắt ngang giữa chừng. Trước khi hắn rời đi đã lưu lại một câu.





“Cô nương hành khất năm đó, đang nằm trong tay ta. Nếu biết điều thì hãy nhận tội sớm, nếu không ả tiện nhân đó sẽ chết.”






Nói đoạn hắn, ném ngược về sau một cây trầm cày tóc màu trắng sữa. Trương Vệ chỉ cần nhìn thấy là ngay lập tức nhận ra nó thuộc về Hỷ Tước.





Nhưng chàng cũng không để đối phương đe dọa mà nắm thóp. Liền hỏi:





“Nàng vẫn khỏe chứ.”





Hắn không đáp mà nhanh chóng tiến về nơi sẽ diễn ra trận đấu của mình. Thông tin này bất chợt, khiến chàng phải quan tâm đến tên hống hách nhà họ Lý này.





Nhưng chàng không phải vì một chút thông tin mơ hồ này mà đã hoảng sợ lo lắng. Chàng cũng đã sớm có sự đề phòng từ lâu. Cho nên khi nhìn thấy trâm cày kia, chàng chỉ diễn cho hắn thấy một gương mặt sợ hãi đầy giả trân.





Sau đó thì thu trâm vào trong người. Đồng thời di chuyển đến nơi sẽ diễn ra cặp đấu của Lý Tấn và đối thủ của hắn ta Gia Cát Lực đến từ Thục Quốc.





Chàng vẫn như thế, gương mặt thoáng nét trầm buồn chấm phá thêm một chút đau khổ. Khiến Lý Tấn trên võ đài nhìn xuống, cảm giác như chàng sắp đi đúng với hướng mà hắn đã định.





Và đó cũng là điều mà chàng muốn nhìn thấy nhất.





Đối thủ của Lý Tấn làm sau có thể so bì với hắn được. Trong số những người có thực lực ổn nhất Tam Minh Tranh Bá tuyệt nhiên không có cái tên này.





Điều mà Trương Vệ đến xem, âu cũng thu gọn trong hai từ “diễn xuất”. Chàng rất muốn dìm tên công tử này thêm một lần nữa vào vũng lầy mà chính hắn sẽ là nạn nhân.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận