Chân khí được luân chuyển ra bên ngoài, phát ra một màu đạm lam sắc bọc lấy vũ khí của y. Quang kình theo đó mà phát ra dữ dội, sản sinh ra một cường lực đẩy, khiến Viên Thiên Càng lùi một mạch bảy bước về góc võ đài.
“Nhất Thước Tuyệt Không.” Phong định vân hắc. Nhất xích tuyệt không.
Thước hình vừa xuất, tạo nên một ẩn lực hút mục tiêu cực nhanh về phía lưỡi thước. Ngay thời điểm đó, Từ Tử Sóc xoay mũi thước hướng về phía trước nhắm vào giữa ngực của Viên Thiên Cang. Khiến lồng ngực của y như bị cắt, đau đớn vô cùng. Do thân thể đã bị tê liệt từ trước, dù biết đối phương sắp vung ra sát chiêu, nhưng Viên Thiên Cang chỉ có thể nhìn bằng đôi mắt hoảng sợ đi kèm với kinh ngạc chứ không còn cách nào để phản kháng.
Như chiếc xe mất phanh lao thẳng vào mũi nhọn mà sống thước đã tạo ra. Giây phút đó ai cũng nghĩ Từ Tử Sóc sẽ đâm thẳng, nhưng không hắn xoay chiều tay uyển chuyển đánh vào hông trái của Viên Thiên Cang.
Khí hình xuất kích tạo ra hình ảnh, một chiếc thước lớn đánh văng mục tiêu ra khỏi võ đài. Chiêu thức cùng lực đánh vô cùng mạnh, đã phần nào phá nát cả nội ngoại phòng của đối phương. Khiến Viên Thiên Cang tổn thương nguyên khí mà thổ huyết.
Chiêu thức mặt dù đã kêt thúc, nhưng khí của võ kỹ vẫn còn lưu lại trên cơ thể to lớn của Viên Thiên Cang một lam hỏa nhạt màu. Nó liên tục thiêu đốt nội tạng của mục tiêu khiến Viên Thiên Cang sau khi rơi xuống đất đã liên tục rên rỉ trong đau đớn.
Trương Vệ tận mắt chứng kiến sự tàn bạo đó thì không nhịn được mà chạy lại. Ánh mắt chàng quan sát toàn thân của Viên Thiên Cang thì nhận ra một sự thật đau lòng. Hắn ta từ giây phút này có thể được xem là phế nhân, nội phòng bị vỡ đồng thời nội tạng bị tổn thương khó thể phục hồi. Khiến chàng tức giận thay cho người thân của Viên Thiên Cang mà nghiến răng chỉ ngón tay về phía võ đài hét:
“Tên khốn nhà ngươi, đã thắng rồi lại còn muốn hại người. Còn không mau thu lại Càn Khôn Khí Trường khốn nạn của ngươi đi.”
Nghe những lời đó, Từ Tử Sóc chậm rãi thu khí. Ung dung mở quạt ra mà phẫy song không hề đáp lời nào mà đi xuống võ đài. Điều đó lại càng khiến Trương Vệ xôi máu mà chạy đến trực tiếp nắm lấy cổ tay hắn, cùng gương mặt bực tức quát thẳng vào mặt y:
“Tên ác quỷ, ngươi hãy thu lại chân khí của mình đi chứ.”
Thấy Trương Vệ quá phiền phức cùng om sòm. Từ Tử Sóc hất mạnh tay chàng ra, rồi nhìn chàng với ánh mắt của kẻ tự cao ngông cuồng đáp:
“Hắn là kẻ thua cuộc, mà thua cuộc liệu có đặc ân nào được sống chăng. Ta giúp hắn có một bài học để đời là may mắn lắm rồi. Ngươi tốt nhất nên lo cho tốt cái mạng quèn của mình đi, đừng có xía vào chuyện của người khác nữa, không thì có ngày đến mười cái đầu cũng không đủ để chặt đâu.”
Trương Vệ đang trong cơn tức giận, chàng muốn cứu người nên nhất thời không tự kiểm soát được cảm xúc định lao vào quyết giành lại công đạo cho họ Viên. Nhưng ngay lúc đó, một thanh âm vang nhắc nhở vang lên trong đầu:
“Quy định của đại lễ tuyệt đối không được gây ẩu đả, nếu phạm phải đến nguyền tham dự cũng sẽ bị truất lúc đó cậu có muốn hoàn thành tâm nguyện cũng không dễ đâu.”
Nhờ câu nói đó đánh thức, chàng liền thu lại cảm xúc. Khi ấy chàng mới tỉnh táo nhận ra, có lẽ họ Từ đang muốn đẩy chàng vào cái bẫy này. Cũng may chàng vẫn chưa mắc câu, liền quay người đi về phía Viên Thiên Cang xem xét coi còn cách nào chữa cho hắn hay không.
Từ Tử Sóc thấy Trương Vệ thay đổi quá nhanh thì cũng ngạc nhiên lắm. Tuy nhiên cái hắn muốn nhìn nhất chính là gương mặt bất lực của chàng lúc này. Cho nên hắn đã nở một nụ cười nham hiểm, nó được hắn thể hiện cực kỳ rõ nét, khiến ai vô tình nhìn thấy đều phải ớn lạnh.
Những sĩ tử xung quanh vì biết đến danh tiếng của Từ Gia nên dù có thấy Thiên Cang bị thương nặng cũng không một ai dám đến giúp duy chỉ duy có chàng. Trương Vệ tiến đến dùng bàn tay của chính mình liên tục truyền chân khí vào bên trong cơ thể của vị huynh đài này.
Với hy vọng còn có thể giữ được hy vọng cho tương lai của họ Viên.
Càn Khôn Khí Trường xuất phát từ nội công tâm pháp Tam Thanh Chân Khí của Từ Gia. Một loại công pháp, xâm nhiễm rất mạnh nếu như nội phòng của mục tiêu bị tổn hại. Chính vì lẽ đó, mặc dù đã chìm vào hôn mê, nhưng Viên Thiên Cang vẫn vô thức mà run rẩy như đang ở trong một cái hố băng lớn.
Buộc Trương Vệ phải liên tục cung cấp chân khí, để duy trì việc cứu chữa này. Độ chừng nữa nén hương, chàng cuối cùng cũng hóa giải được loại khí chết tiệt kia mà cứu lấy Viên Thiên Cang một mạng.
Lúc đó, những quân lính mới đến mà đưa Viên Thiên Cang đi. Hầu như trong suốt quá trình chàng cứu chữa, không một ai ngăn cản hay phụ giúp. Họ chỉ đứng ngoài mà xem lấy kịch hay, khiến Trương Vệ càng nhìn thấy rõ bộ mặt của thế giới này. Nhưng vấn đề khác lại đến, chàng tốn quá nhiều chân khí trước cuộc thi đấu sắp diễn ra.
Đối thủ của chàng lại một trong những người mà chàng đánh giá rất cao “Hạ Ngũ”. Hắn là người được dự đoán sẽ tiến đến vòng đấu cuối cùng. Dù cho có là vậy, Trương Vệ cũng chưa bao giờ suy nghĩ lại việc làm của mình.
Trước khi đi đến khu vực thi đấu, Trương Vệ nhìn lại về phía Từ Tử Sóc mà nói:
“Kẻ như ngươi, sẽ phải đền tội một cách xứng đáng.”
Rồi xoay người rời đi.
Câu nói mang tính đe dọa đó, khiến Từ Tử Sóc. Cười khinh bỉ:
“Ngươi nhắm có thể thắng được ai ở đây mà đòi lại công đạo cho người khác. Đúng là nực cười, để ta chống mắt lên mà xem, ngươi rốt cuộc đã đi xa đến mức độ nào mà lại ngông cuồng đến như vậy.”
Nghe rõ từng câu, từng chữ của đối phương mà gương mặt của Trương Vệ không hề biến sắt. Chàng cũng không có thời gian để đôi co miệng lưỡi với kẻ nhàn rỗi, mà tập trung cao độ vào cuộc chạm trán phía trước.
Đối diện với chàng lúc này đây, là một nam nhân với nước da rám nắng. Cơ bắp cũng thuộc vào hàng ngũ lực sĩ, đồng thời không hề mặt thượng y. Để phần nào khoe ra những lợi điểm mà bản thân hắn đương có.
Bên dưới khán phòng khi này cũng không còn lại mấy người. Vì số thí sinh bị loại cũng đã gần hết âu chỉ còn lại hai cá nhân trên võ đài là chưa xác định được người đi hay ở. Cho nên trận chiến này cũng trở thành một trận đấu tâm điểm. Mặc khác vì chàng đã là nguồn cơn của thông tin truyền đi khắp Đế Đô mấy ngày trước cho nên nhiều kẻ muốn chứng kiến sức mạnh thực sự của tân thiếu chủ Trương Gia Bảo có gì hơn người.
Lý Tấn là kẻ tập trung nhất, hắn nheo mắt hướng lên sân đấu. Hắn không tin được đối đầu với một kẻ có sức mạnh không tầm thường như Hạ Ngũ mà Trương Vệ không hề có một chút nao núng nào. Hắn thật sự không hiểu, trong cái đầu của chàng đang suy tính điều gì mà lại cho đi lượng lớn chân khí như vậy trước khi giao đấu cường địch.
Nếu đặt Lý Tấn vào vị trí đó, hắn cũng chưa chắc đã có thể giành được thế thượng phong. Huống chi lại là Trương Vệ người mà hắn đánh giá cực thấp. Kẻ mạnh là kẻ nhận ra được con mồi, mạnh ở điểm nào. Không có chuyện Trương Vệ lại không nhận ra đối thủ của mình có lượng khí tức vượt trội được.
Những điều đó cộng lại càng khiến sự tò mò của Lý Tấn được đẩy lên cao. Hắn muốn biết rõ nguyên nhân sự tự tin của chàng là có cơ sở hay tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ “làm màu.”