Đại Lục Liên Hoa


Trước những ánh mắt soi xét, Trương Vệ vẫn tin vào những gì bản thân đang sở hữu. Chàng vẫn sẽ chiến thắng, và đến với tâm nguyện của bản thân đã hằng mong ước từ rất lâu.

“Các ngươi muốn biết thực lực của ta sao? Vậy thì hãy mở to mắt ra mà chứng kiến.”

Quyết tâm của chàng, vững chãi như núi. Tuyệt đối không thể lai chuyển, nếu có vật cản nào chắn ngang nó, chàng sẽ san bằng tất cả để hoàn thành mục tiêu sau cuối.

Chàng sẽ đường đường chính chính bằng năng lực thật sự mà làm người dẫn đầu trong thế hệ mới này.

Đối thủ của chàng là Hạ Ngũ đến từ Lưu Quốc. Nếu so về tuổi tác, vóc dáng thì chàng có lẽ không bằng. Nhưng về thực lực thì cần phải xét lại. Mặc dù chàng đánh giá cao con người này, nhưng tự thân chàng vẫn xem mình cao hơn hắn một bậc. Cho nên không có lý do gì mà chàng phải chùn bước.

Trước khi giao chiến cả hai, đứng nhìn đối phương một lúc. Bất giác, Trương Vệ cảm thấy khí huyết trong người lưu động dị thường. Thì ra Hạ Ngũ đã dùng khí lực của bản thân phát ra nhắm vào chàng nhằm thị uy sức mạnh, khiến chàng bất ngờ mà gương mặt khẽ biến.

Nhưng dáng vẻ của chàng vẫn bình thản như không trước sức ép của đối phương. Khiến Hạ Ngũ thấy lạ liền mở lời:

“Ngươi là Trương Vệ, kẻ mà thiên hạ đồn thổi là phế nhân?”

Nghe thấy lời của đối phương, Trương Vệ ngay lập tức nhận ra ý đồ của y. Lúc này huyết mạch của chàng đang không bình ổn, nếu tùy tiện mở lời sẽ dẫn đến khí huyết công mạch. Rất dễ dẫn đến nội thương. Nhưng không đáp lời sẽ bị người khác coi là hèn kém. Đặt chàng vào tính thế phải chọn ra cách giải quyết ổn thỏa.

Chàng bèn mỉm cười vì âm mưu của Hạ Ngũ, sau đó đáp:

“Đúng, chính là tiểu đệ. Không biết Hạ huynh có điều gì dặn dò.”

Thấy Trương Vệ cất tiếng, khiến Hạ Ngũ đi từ kinh ngạc đến kinh ngạc khác. Chàng không biết đã đạt đến trình độ nào, mà có thể vượt qua những thứ vô hình mà hắn đã áp đặt lên người chàng. Khiến hắn nhất thời không thể tin được vào mắt mình, dù hắn nhìn kiểu gì thì Trương Vệ chỉ có kém hơn bản thân chứ không có chuyện vượt cấp. Điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu.

Nhưng hắn cũng không thể chịu lép vế được, bèn hừ lạnh một cái rồi đáp:

“Xem ra, nhà ngươi đúng như lời đồn rồi. Trong vòng hai năm ngắn ngủi thăng liền hai cảnh giới, xem ra ta phải dùng hết sức mới có thể thắng được nhà ngươi. Thú vị thật thú vị.”

“Đa tạ đã xem trọng ta, vậy thì đừng nương tay.”

Lời chàng vừa dứt âm thanh báo hiệu trận đấu lại lần nữa vang lên. Hạ Ngũ chậm rãi lấy ra một thanh đao bằng gỗ từ phía sau lưng. Phàm rằng những ai tham gia Tam Minh Tranh Bá đều được trang bị vũ khí theo quy định từ trước, nhằm bảo đảm an toàn cho tất cả những sĩ tử.

Cho nên điều này, không có gì là lạ.

Điều mà chàng lưu tâm nhất, chính là khí lực được đối phương đưa vào thanh gỗ kia. Nó đã biến từ sắc nâu đã chuyển hẳn sang đỏ thẫm. Đồng thời khí của nó được tích tụ xung quanh thân đao tạo ra một cổ năng lượng sắc bén không kém gì đao kiếm thực sự.

Khi chàng còn đang lưu tâm đến món vũ khí của đối phương. Thì Hạ Ngũ đã nhanh chóng lùi chân tả lại sau một bước, sau đó đạp một cái thật mạnh lên sàn đấu mà lao vút tới:

“Lực Tận Quang Sơn.”

Chiêu thức này, thể hiện rõ một đường đao từ bên phải chém xuống. Đao khí lưu lại một vệt màu đỏ thẫm trên đường đi, nhắm vào chỗ hiểm của chàng không một chút nương tình. Nhận ra được sức mạnh này, Trương Vệ ngay lập tức vận công lực bọc lấy bản thân bằng quan kình tựa lửa.

Sau đó liền nhảy lùi về sau, nhằm gia tăng khoảng cách với đối phương mà hóa giải cường chiêu đương tới. Nhưng ngay lúc đó, thứ mà chàng không giờ chính là sự biến hóa của chiêu thức này. Khiến chàng phải trợn mắt vì kinh ngạc quá đỗi.

Lúc chém đao khí, Hạ Ngũ dùng hữu thủ. Nhưng khi đao kình còn chưa tới hắn đã chuyển từ hữu thủ sang tả thủ. Ngay lập tức đã biến đổi chiêu thức đơn lẻ thành một liên chiêu. Biến chiêu trong chiêu hoàn toàn bất ngờ khiến đường đao khí sinh ra một ẩn kình chém xéo từ dưới lên trên.

“Nguy, không kịp né mất.”

Nếu không tinh mắt sẽ không thể nhận ra sự biến đổi này. Rất may là chàng đã có sự luyện tập từ trước liền lùi lại nữa bước nhằm vượt qua tốc độ đao khí mà tránh đi thương tổn. Sau khi ẩn khí chém lên, thì chỉ vài giây sau đao khí mới hiện thân. Thì cũng là lúc chàng nương theo hướng chém mà nhảy bậc về phía sau một đoạn ngắn.

Trăm tính ngàn toán cũng không thể tránh được tán đao. Một chút dư kình đã chém sượt qua vầng trán của chàng một đường. Khiến một dòng máu đỏ theo đó mà chảy ra.

Vết thương mặc dù khá nông, nhưng cũng đủ khiến Trương Vệ phải cảnh giác trước kẻ này. Sau động tác nhảy chàng liền chống tay tả xuống đất đồng thời lấy tay hữu chạm nhẹ vào vết thương đặng kiểm tra thử mức độ tổn hại mà bản thân phải nhận.

Khi chàng đưa tay đến nơi đó, thì đi kèm với màu đỏ của huyết còn một vài sợi tóc đen của chàng đã được hắn cắt đi chỉ trong một lần vung đao. Giây phút này đã khiến chàng hiểu ra, Hạ Ngũ giống như Từ Tử Sóc không hề nương tình. Thử tưởng tượng nếu chàng không kịp di chuyển thì chẳng phải thứ để lại là thủ cấp của chàng ư.

Lúc đó những kẻ này sẽ xem đó là tai nạn mà không hề truy cứu. Và chàng sẽ chết một cách không minh bạch. Điều này đã động chạm đến cơn thịnh nộ đã được chàng kìm nén lúc nãy. Chàng thề sẽ cho những kẻ coi rẻ mạng sống người khác sẽ phải trả giá.

Ánh mắt của chàng liền thay đổi, từ bình thường sang nghiêm nghị.

Ở phía bên kia, Hạ Ngũ thấy tốc độ cùng sự phản xạ của Trương Vệ quá nhanh. Thông thường chẳng ai có thể lãnh được chiêu thức này của hắn mà không bị tổn hại nặng.

Nhưng chàng lại là người đầu tiên phá bỏ điều đó, khiến hắn cũng phải khen:

“Không ngờ nhà ngươi cũng khá, có thể nhìn ra được ẩn đao của ta. Hảo, thế mới là Tam Minh Tranh Bá chứ.”

Phía bên dưới võ đài, những ai chứng kiến Hạ Ngũ ra tay thì cũng thấy được hắn là kẻ mạnh đến nhường nào. Đao khí hồng sắc xuất hiện chậm nhưng nó lại mang theo kình lực đáng sợ đến nổi khi nó cắt hụt Trương Vệ đã khiến khu vực phía sau lưng chàng bị đốn ngã.

Điển hình là một loại cây kiểng được trang trí ở nơi đấy. Nó gãy ngã trước khi mà khí lực chạm đến.

Chứng kiến điều này, Tử Từ Sóc cùng Lý Tấn cảm nhận được sự tiến bộ của Trương Vệ có thể là sự thật.

Nhưng có lẽ chàng không thể là đối thủ của kẻ tên là Hạ Ngũ này. Nếu thật sự như vậy thì kế hoạch mà hắn cùng Tướng gia thảo luận chẳng phải là đã phí công vô ích hay sao.

Dù là kẻ thù, nhưng mối làm ăn mang lại lợi nhuận lớn đang ở ngay trước mắt. Hắn lại không muốn nó vượt khỏi tầm tay. Nên khi này, buộc hắn phải đứng về phía Trương Vệ mong cho chàng đừng thua cuộc sớm.

Với vẻ mặt lo lắng, đã khiến Lý Tấn bắt được. Hắn liền cười mỉa mai:

“Ngươi đừng nói với ta, là ngươi lo cho tên Trương Vệ đấy.”

Từ Tử Sóc lẽ nhiên không giấu diếm:

“Hừm! Nếu tiểu tử đó gục ngã sớm. Thì chẳng phải cả ta và ngươi đều không vui hay sao?”

“Xem ra, chuyện đó còn phải xem. Nó đã thực sự trở nên mạnh mẽ hay chưa. Nếu là vậy, e rằng ta với ngươi sẽ đều gặp khó.”

Quả thật, Trương Vệ đã ẩn tàng thực lực trong khoảng thời gian quá lâu. Chàng lại không thường xuyên ở Đế Đô trong vòng ba năm qua. Cho nên dù muốn, cũng không một ai biết được sức mạnh của chàng đã chạm ngưỡng đến đâu.

Đó là điều đáng sợ nhất. Mặc dù nói, có thể tin đồn vang ra khắp Đế Đô là phóng đại, nhưng Trương gia vẫn còn một người tài đó là Trương Triết Hạn. Võ nghệ của y cũng không hề thua kém với Lý Tấn là bao.

Nhưng cũng chấp nhận nhường lại chiếc ghế Thiếu chủ, cũng đủ khiến người đời khi ngờ mà đặt nghi vấn lớn cho khả năng của Trương Vệ hiện tại.

Về phía mình, Trương Vệ cũng lần đầu giao chiến với những cao thủ trong thế hệ mới này. Không tránh khỏi những bối rối như vừa rồi. Võ học thế gian bao la rộng lớn, đây có thể xem là một bài học đắt giá.

Chàng mạnh mẽ đứng lên, dùng ống tay áo mạnh mẽ lau đi những vệt máu đang vươn trên trán.

Sau đó nhìn đối thủ với ánh nhìn tôn trọng rồi nở nụ cười đầy tự tin:

“Trận đấu, bây giờ mới thực sự bắt đầu.”

Nói đoạn, chàng vận lên công lực bằng cả hai tay. Đồng thời ngũ chỉ xiết lại tạo nên quyền hình. Khí lực phát ra hừng hực cháy bỏng như ngọn lửa đỏ hồng.

Chỉ cần đối diện một lần với đối phương, Trương Vệ đã tự phán đoán ra được cách đối phương thi triển võ kỹ. Lần đối đầu này tuyệt đối sẽ không như lúc nãy.

Nhưng vấn đề muôn thuở của chàng chính là võ kỹ của gia tộc. Đối với chúng chàng không có chút tham ngộ nào, hơn thế nữa chàng cũng chỉ là tay mơ nếu đem chúng ra đối kháng với những đối thủ như thế này.

Thế nhưng chàng lại có chân khí, bên trong kinh mạch bản nguyên, khả năng bù trừ cho việc thiếu sót cấp bậc là điều đã nằm trong dự liệu từ trước.

Thực chiến lần này, là cơ hội để chàng thử nghiệm xem. Rốt cuộc thì chu thiên sẽ giúp chàng đạt đến đâu. Sau khi, tích tụ để nguồn năng lượng cần thiết, Trương Vệ trực tiếp vung tay về phía trước.

“Hỏa Bộc.”

Năng lượng được Trương Vệ cô đọng lại thành những quả cầu năng lượng với kích thước tầm năm tấc. Nhắm đến Hạ Ngũ mà công.

Hạ Ngũ thấy vậy liền đổi cách tiếp cận. Hắn ta cũng đã đoán ra được Trương Vệ sẽ chuyển sang công kích từ xa.

Nên đã chuẩn bị thu hẹp khoảng cách của cả hai lại.

“Biên Phong Tuyệt Vực.”

Hạ Ngũ chuyển tay cầm đao sang tay trái. Cường công được tập trung nơi cổ tay. Hình thành một vòng xoáy chân khí nơi đó. Khi Hoả Bộc còn cách bản thân một chút Hạ Ngũ liền vung đao chém thẳng.

Một đường đao uy lực, xé toạc không gian.

Uy mãnh chém đứt hết tất cả những cổ năng lượng bằng hỏa công của Trương Vệ tiếp đến dùng uy lực áp đảo của đao khí hiên ngang chém tới.

Ở phía đối diện, chàng đã ngay lập tức nhận ra được mối đe dọa đang đến gần. Liền giơ tay về phía trước tạo nên.

“Xích Hộ Phiến”

Đùng.

Hai luồng kình khí va vào nhau, sinh ra một thanh âm chấn động. Đồng thời tự tạo ra một mảng bụi khói nhỏ trên sàn đấu.

Tuyệt đối không để Trương Vệ kịp xoay sở, Hạ Ngũ lướt nhanh đến ra chiêu tiếp theo:

“Trưng Nhân Hồi Thủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui