Đại Lục Liên Hoa


Sau lời tuyên bố đó.





Trương Vệ đã là người chiến thắng. Tuy nhiên chiến thắng được chàng xem như không toàn vẹn.





Bởi vì chính bản thân chàng cũng bị đã thương. Nội phòng có một chút tổn hại khiến khí huyết trong cơ thể ít nhiều bị chấn động.





Khi đã xác định được bản thân sẽ vào vòng sau. Đồng nghĩa với con đường để hoàn thành ước mơ của chàng chỉ còn cách chàng vài trận đấu nữa mà thôi.





Trương Vệ xoay người bước xuống sàn đấu vỡ nát. Hướng đến lối đi lên trên nhằm tập hợp lại với nhóm người đã giành lấy vé từ trước.





Không gian ở gian phòng này bất chợt trở nên im lặng và ngột ngạt đến mức khó chịu. Vì những ánh mắt đang dòm ngó kia hầu như đều đang nhìn về phía Trương Vệ với sự nghi hoặc cùng e sợ.





Bọn họ sợ Trương Vệ có một ngày sẽ vượt qua thứ cảnh giới mà bọn họ đang sở hữu hoặc chỉ ít là với tốc độ tu luyện mà chàng đang sở hữu.





Mà chún đâu biết rằng chàng cũng phải trải qua những chuyện mà không phải ai cũng có thể đương đầu.





Khí chất của chàng lúc này đúng là của một con hổ dữ. Đủ để khiến những kẻ coi chàng là yếu đuối phải nhìn lại bằng một con mắt khác.





Trên vầng trán trắng trẻo của mình. Dòng máu đỏ vẫn đang còn chảy.





Khi lên trên rất có thể người thân sẽ nhận ra chàng đang bị thương. Vì không muốn họ lo lắng nên chàng buộc phải làm điều gì đó. Nghĩ làm làm, chàng bèn đưa tay vào trong người lấy ra một chiếc khăn thêu màu trắng.






Trực tiếp đưa thứ đó lên ngay miệng vết thương chặm nó vào đấy, rồi lau đi đường máu đang có trên khuôn mặt.





Chiếc khăn trắng nhanh chóng đã chuyển hẳn sang màu đỏ của huyết.





Trong lúc đang sơ cứu vết thương cho chính mình. Trương Vệ đưa ánh nhìn về phía những người đến đưa Hạ Ngũ rời đi, thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Từ Tử Sóc đang chăm chú nhìn về phía mình.





Chàng bèn nở một nụ cười không rõ ràng chứa đầy sự bí ẩn ngay đến khoang miệng chàng vẫn chưa hề mở ra.





Được một lác, chàng cước bộ đi lên tầng trên. Hướng đó mặc định sẵn là đi ngang chỗ mà Từ Tử Sóc đương đứng.





Thấy Trương Vệ đang đến gần, Từ Tử Sóc liền thu lại tâm tư mà trưng ra vẻ mặt hống hách như xưa và nói:





“Đừng vội đắc ý. Ngươi chẳng qua là ăn may mà thôi. Vòng sau mà gặp ta, thì ngươi sẽ không còn được may mắn như vậy nữa đâu.”





Không để Trương Vệ đến gần và đáp lời. Từ Tử Sóc đã nhanh chóng xoay lưng rời đi. Hắn đi đồng thời mang theo nhiều nỗi niềm kỳ lạ.





Hạ Ngũ là đệ tử của Nam Hải Môn danh tiếng thì không thể bị đánh giá thấp về thực lực. Mà nay trong vài chiêu giao đấu đã bại, khiến người khác dù cho tận mắt chứng kiến cũng không dễ để tin vào điều đó.





Tuy nhiên về phía họ Từ họ đã được thừa tướng Lâm Chánh hỗ trợ cho nên dù có đối đầu với một ẩn số như chàng thì dường như cũng không thành vấn đề gì quá lớn.





…..






Đúng giờ Hợi.





Tám cá nhân xuất sắc bật nhất của năm nay. Đã được ra mắt cho toàn thể những thế lực lớn trên đại lục Hoa Bắc.





Dưới ánh lửa sáng lóa trong đêm đen. Đã tạo nên một bầu không khí cuồng nhiệt. Hàng nghìn người hò reo trên khắp các khán đài mang đến những cảm xúc hồi hộp bồn chồn cho những người bên trong.





Trong khi những người khác đang vỗ tay tán thưởng thì riêng Kỳ Chính lại có một sắc mặt không mấy là tươi tỉnh.





Bởi vì lão đã tận mắt chứng kiến Trương Vệ loại Hạ Ngũ. Người mà lão đã toan tính từ trước sắp xếp để cho hắn làm kỳ đà cản chân chàng.





Thực tế lão đã nhờ đến gia tộc họ Từ, nhưng suy cho cùng lão vẫn muốn tự thân ra tay vẫn sẽ an tâm hơn nhiều. Nếu để việc hệ trong vào trong tay người khác.





Hạ Ngũ, với thực lực Ngạo. Sức mạnh được nằm trong nhóm ba người mạnh nhất đại hội, với chừng ấy ưu thế lão muốn rằng hắn sẽ sớm loại đi Trương Vệ.





Suy cho cùng, lão không muốn gia tộc họ Trương hay họ Từ vươn lên quá mạnh mẽ. Mà muốn kìm hãm sự phát triển này lại. Vì đế chế Tiên tộc luôn giữ thế chân vạc của ba gia tộc lớn để họ đấu đá lẫn nhau.





Còn về vấn đề Chân Long, lão đã có hướng giải quyết khác dựa vào kết quả của trận chiến đó.





Nếu chàng thắng, thì cũng sẽ hao tổn cực kỳ nhiều chân khí. Nên lúc gặp họ Từ bên trong khí thế sẽ suy giảm nhiều kế hoạch của Lâm Chánh sẽ dễ dàng thành công.





Còn nếu ngược lại, thì lão không cần phải điều tra chàng để mà làm gì. Một kẻ phế nhân, thì không thể nào là Chân Long tái thế được.






Suy cho cùng việc chàng có chấp niệm gì cả Đế Đô này không ai là không biết. Cho nên không có chuyện chàng sẽ không dồn hết sức để mà thi đấu.





Nhưng quả thật, chiến thắng kiểu này không ai là không bất ngờ.





Nhất là Nam Hải Môn, thông tin đó khiến người của họ không khỏi khó chịu. Thua thì còn có thể chấp nhận được, nhưng trong vòng năm chiêu thì quả thật khiến Nam Hải Môn mất mặt trước các đại môn phái.





Cho nên ánh mắt họ dành cho Trương Vệ không mấy thiện ý. Triệu Khắc Thạch, trưởng lão của Nam Hải Môn, năm nay ông là người đại diện cho môn phái đến với Tam Minh Tranh Bá.





Nhìn thấy, Trương Bảo ngồi ở ghế ánh mắt tươi cười. Thì nhất thời không nuốt trôi cơn giận. Nhưng Trương gia dẫu gì cũng là thế lực lớn nên lão miễn cưỡng nặn ra một lời khách khí:





“Xem ra Trương Gia Bảo có một nhân tài kiệt xuất a.”





Nghe được lời khen đó, mặc dù mừng thầm nhưng Trương Bảo thấy trong đây toàn nhân vật lớn nên vội phẩy tay thoái thác. Sau đó nói:





” Tiểu tử nhà ta xem ra không bằng tiểu tử của Nhị phòng lẫn Từ gia kia mà. Sau có thể so sánh được. Tất cả chỉ là ăn may mà thôi.”





Trương Bảo đẩy sự chú ý về phía họ Từ. Tuy nhiên với gia tộc đó mà nói, hư danh gì họ cũng nhận. Từ Trường Thanh liền cười khinh bỉ nói:





“Lẽ đương nhiên rồi, còn phải nhờ nhà ngươi tâng bốc ư. Hãy chống mắt lên mà xem Tử Sóc đả bại hai hậu bối nhà ngươi như thế nào.”





Trương Bảo cười đáp lễ sau đó thở dài:





“Đương nhiên rồi, hơn Trương gia ta tận 4 tuổi đầu mà không thắng được nữa thì phải xem lại rồi.”






“Ngươi… ngươi.” Từ Trường Thanh tức lắm nhưng không thể đối đáp gì hơn. Vì phía sau họ là Thái tử đương triều.





Về phần Đường Gia Triền, hắn ngồi trên nơi cao ánh mắt dán chặt vào người của Nữ Đế. Tâm trí hắn bây giờ như đã bị thôi miên. Nào còn để tâm đến những điều đang diễn ra bên dưới.





Vương Trúc Chi đọ về nhan sắc thì ăn đứt tất cả những nữ nhân trên nhân thế này. Vì nàng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Nàng được đặt biệt ngồi vào vị trí song song với thái tử. Cho nên khoảng cách của hai người rất gần.





Mùi hương cơ thể nàng tỏa ra khiến dục hỏa trong cơ thể thái tử bị khuấy động liên tục. Hắn không nhịn được mà định tái mái tay chân. Hắn định bụng muốn chạm thử vào nước da trắng không chút tì vết và không thuộc về nhân gian thế tục này xem thử nó có cảm xúc như thế nào.





Đương nhiên là phải làm trong tâm thế lén lút, vì nếu Vương Trúc Chi nổi giận không biết hắn sẽ phải đối diện với nó như thế nào.





Gì chứ nghĩ đến nữ nhân là cái đầu của hắn nhảy số nhanh như điện. Cố tình cầm lấy ly trà lên bên cạnh. Ánh mắt liếc nhìn vào lớp ảo bằng vải trắng mỏng của nàng nhằm tìm ra được thứ có thể chiêm ngưỡng.





Lúc này Lâm Chánh đứng hộ giá đằng sau thấy được ý định của Thái tử thì cũng muốn giúp một tay. Chứ nhìn vào mắt của Đường Gia Triền cũng đủ hiện lên chữ “thèm”.





Liền giả bộ ho khan một tiếng:





“Khái.”





Thấy cơ hội đã đến, hắn tận dụng lợi thế đó làm như vẻ mặt giật mình. Mà nghiêng ly trà sang phía Vương Trúc Chi mà đổ.





Người cũng đồng thời nghiêng qua. Ánh mắt tận dụng cơ hội nhìn từ trên xuống. Thông qua đường kẻ áo mỏng với hy vọng nhìn thấy được nét đẹp đầy đặn thì hai bầu sữa kia.





Càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ và tường tận. Khiến hắn không kiềm được dục vọng nữa rồi.





Hai bầu sữa ấy vừa căng tròn lại vừa tràn đầy sức sống với làn da mềm mịn mà khi mỗi lần Vương Trúc Chi thở. Nó được nâng lên hạ xuống nhịp nhàng. Khiến thái tử dục hỏa lên đến tận não.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận