Trong cơn hưng phấn nhất thời.
Đường Gia Triền dường như quên mất một điều quan trọng chính là nữ nhân trước mặt hắn thân phận không hề tầm thường.
Tên dâm tặc này cứ thế mà sinh ra ảo tưởng. Trong đầu hiện ra những hình ảnh không mấy đứng đắn và đàng hoàng. Thậm chí hắn đã tưởng tượng đến cảm giác làm chuyện kia với nữ nhân này như thế nào cho là tuyệt vời nhất. Hắn định bụng nếu Vương Trúc Chi không phản kháng hắn sẽ có cơ hội dán gương mặt vào đấy. Nghĩ đến thôi mà đã sung sướng đến tê hết cả người.
Trong vô thức hắn đã chảy từ khoang mũi ra một dòng máu tươi.
Ngồi bên cạnh, Vương Trúc Chi đương nhiên biết được tên thái tử này đang có ý đồ đê tiện gì với mình.
Theo lẽ thường những kẻ như vậy nàng sẽ cho hắn biến mất khỏi thế gian mà không lấy một chút do dự. Tuy nhiên nàng đã từng nói là không muốn gây thêm chuyện ở thành Đế Đô. Dù gì nơi này cũng thuộc về Tiên tộc, nếu gây sự thì sẽ lại gây ra một cuộc chiến không cần thiết.
Dù gì thái tử cũng chỉ là một tên dâm tặc cho nên nàng biết phải làm sau với thể loại này. Trước khi hắn kịp chạm đến người nàng, nàng đã nhanh hơn một bước. Nàng ngẩng mặt lên và đã tặng cho cái tên thái tử này một ánh nhìn không mấy thân thiện.
Đường Gia Triền nhìn thấy ánh mắt đó của Vương Trúc Chi thì như bị một đường điện truyền đến cơ thể mình. Tiếp đến toàn thân hắn bất chợt run lên từng trận dữ dội. Lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị đánh động không ít. Mang sự tê liệt phủ khắp thân thể.
Ngay lập tức Đường Gia Triền như bừng tỉnh sau cơn mê, dục hỏa theo đó mà bị dập tắt lúc nào không hay.
Tiếp đến Vương Trúc Chi, lật ngửa bàn tay phải của mình lên. Một cổ năng lượng vô hình khống chế cơ thể Đường Gia Triền và phần nước trà đang trên đường bay đến cơ thể nàng buộc tất cả phải dừng lại. Cuối cùng nàng phẩy nhẹ ngón tay, cổ năng lượng kia đẩy Đường Gia Triền cùng ly trà về lại vị trí cũ. Một cách nhẹ nhàng.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thái tử, thấy bản thân đã bị Vương Trúc Chi đe doạ không bằng lời. Thì lập tức trở nên e sợ trước nữ nhân này. Hắn liền trở nên ngoan ngoãn như một con cún. Ngồi ngay ngắn và thể hiện ra là một người đứng đắn. Không dám có những hành động không đứng đắn với nàng nữa.
Sau khi giải quyết xong một vấn đề, Vương Trúc Chi tiếp tục đưa ánh nhìn xuống võ đài bên dưới.
Dò xét tám chàng thiếu niên trẻ tuổi kia.
Dưới ánh sáng không mấy rõ ràng của những chảo lửa bập bùng. Gương mặt của những chàng thiếu niên lộ rõ. Vương Trúc Chi nhìn qua một lượt từ phía Trương Vệ là bên phải đến Lý Tấn ngoài cùng bên trái. Nhưng rồi nàng nhận ra điều gì đó liền di dời tầm mắt nhanh đến nhìn vào Trương Vệ.
“Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công! “Kinh Như Tuyết”!Tiểu tử kia có quan hệ thế nào với hắn.”
Sở dĩ thông tin Trương Vệ là đệ tử của Đông Phương Nghi không được truyền đến tay nàng. Vì Kỳ Chính đã để nàng ở nội uyển hoàng thành. Những thông tin vặt đó không thể truyền vào nơi trong hoàng thành được. Nên đương nhiên nàng không biết đến điều này.
Thấy chàng thiếu niên trẻ tuấn tú này có điều thú vị, vì liên quan đến một nhân vật không tầm thường. Ánh mắt Vương Trúc Chi liền lóe lên một ánh sáng vàng. Nàng đã mở Thiên Nhãn nhằm nhìn cho rõ thân phận thật sự của chàng thiếu niên kia.
Nhưng từ người chàng chỉ toả ra một khí tức của phàm nhân. Không có gì đặt biệt, thiên phú cũng là con số không tròn trĩnh. Khiến Vương Trúc Chi lại càng khó hiểu. Một kẻ như vậy lại đang được học một loại công pháp đỉnh phong độc nhất vô nhị từ Kinh Như Tuyết.
Trong khi vẫn còn đang nghi ngại về trường hợp của Trương Vệ. Đông Phương Nghi lại nhân ra một nguồn khí đặc biệt tỏa ra từ một chàng thiếu niên ở cách Trương Vệ ba người. Chàng thiếu niên dáng vẻ thanh thoát, tay không ngừng cầm quạt mà phe phẩy. Khí từ bộ y phục đó tỏa ra khiến nàng nhận ra đó là Minh Nguyệt Cẩm Y. Nàng liền nở một nụ cười khóe miệng.
Sau đó đưa ánh mắt nhìn kẻ chủ trì Tam Minh Tranh Bá lần này. “Kỳ Chính.” Từ biểu cảm cùng ánh mắt của hắn nàng đã nhận ra chuyện này thật không phải là điều gì chính đáng cho lắm. Ắt hẳn là có một kế hoạch gì đó. Khiến nàng bất chợt cảm thấy lần tham dự này quả thật là thú vị.
Bên cạnh đó khi nàng vô tình nhìn đến một người khác, chàng thiếu niên đó trong y phục xanh kẻ trắng. Nhìn thì có vẻ bình thường nhưng trong đôi mắt đó là một con quỷ đã ẩn mình một cánh kín đáo. Bằng Thiên Nhãn nàng đã nhìn rõ mồn một con quỷ đó là thể loại gì.
Nàng thấy thú vị đến mức, đưa bàn tay phải lên chống lấy cái cằm trắng trẻo đó. Cười khẽ nghĩ thầm.
“Thiên Khải Minh Quỷ ư. Chà càng lúc ta lại thấy việc này thú vị.”
Dù hai người đó có thú vị đến bao nhiêu nhưng sự chú ý của nàng vẫn đổ dồn vào vị thiếu niên đang có một vết thương trên trán cùng gương mặt tuấn tú. Nàng thật sự muốn biết chàng thiếu niên kia có quan hệ gì đến Kinh Như Tuyết.
Ở bên trong khán đài phía Bắc những lời bàn tán bắt đầu có.
Thẩm Viên Bác ông cũng là người rất quan tâm đến chàng thiếu niên tên Trương Vệ liền chỉ tay xuống bên dưới rồi hỏi:
“Trong những thiếu niên kia ai là Trương Vệ.”
Đứng bên phải ông là Thẩm Y Y nàng vẫn luôn chịu đựng cơn đau và ánh mắt không ngừng nhìn về chiếc ghế của Vương Trúc Chi không rời. Nên nhất thời không tập trung đến việc sư tôn của nàng đang gọi. Thẩm Viên Bác gọi đến lần thứ ba đồng thời Thẩm Viên Trúc phải lay động cánh tay của nàng. Nàng mới hoàn hồn.
Liền cười gượng, sau đó chỉ tay về phía ngoài cùng bên phải.
“Thưa sư tôn là người đó.”
Từ sau hôm Trương Vệ đi cùng Thẩm Y Y tiến vào trà quán. Tin đồn đã lan nhanh như cơn sóng đi khắp cả Đế Đô này. Mặc dù ông chỉ là sư phụ nhưng đã một tay nuôi lớn Thẩm Y Y nên người. Cho nên ông đã thương đồ đề này còn hơn con ruột của mình là Thẩm Viên Trúc. Ông không hề cấm cản bất kỳ chuyện gì về tình yêu của nàng. Chỉ mong nàng tìm được ý trung nhân có thể cùng nàng trãi qua cuộc đời đầy bão giông này mà thôi.
Khi nhìn thấy Trương Vệ ở bên dưới. Nhìn dáng vẻ phong thái của chàng. Khiến ông khá hài lòng. Bàn tay không ngừng giơ lên chạm đến phần râu còn chưa dày được bao nhiêu của mình mà vuốt liên tục. Được một lác ông liền cười mà hỏi:
“Con thật sự đã chấm cậu thiếu niên đó sao.”
Nghe những lời đó. Thẩm Y Y vẫn đang còn bận lòng với nữ nhân trước mắt nên đã không để ý đến lời nói của mình:
“Con chỉ xem chàng ta như một công cụ mà thôi. Tuyệt đối không có một ý gì khác.”
Câu nói này đến cả Thẩm Viên Trúc đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên vì nàng nói trong sự lạnh lùng tột độ trong đấy. Như thể là nàng không có chút tình cảm nào thật sự. Thẩm Viên Bác nghe vậy thì cũng không nói gì thêm. Ông đã dành riêng một sự chú ý đặt biệt cho chàng thiếu niên Trương Vệ đó.
Tâm trí của Thẩm Y Y lúc này vô cùng rối bời. Hình xăm trên lưng nàng khi ở gần Vương Trúc Chi cứ như bị kích động. Nó liên tục gây cho nàng sự đau đớn. Đến nỗi Tục Mệnh Hoàn cũng không còn đủ khả năng làm giảm đi cơn đau nữa.