“Ý ngươi là ta nên kiếm một nam nhân và gả cho hắn. Thì bản thân sẽ không còn bị hành hạ nữa?”
Thẩm Y Y khi nghe những lời từ miệng của Vương Trúc Chi thì bán tín bán nghi. Nàng không khẳng định mà cũng chẳng hề phủ định việc bản thân có thể là tộc Phượng hoàng.
Nhưng câu chuyện mà Vương Trúc Chi nói quả thật là lần đầu được nghe thấy. Khiến sự cảnh giác theo đó mà được tăng lên đáng kể. Nàng cười lạnh nói tiếp.
“Thanh Âm Nữ Đế. Ngươi đường đường là một người có quyền có thế và có cả sức mạnh thượng thừa. Có thể hô phong hoán vũ. Nay lại ở trước mặt Thẩm Y Y ta mà giở trò tiểu nhân. Thật không dám tin.”
Ngữ khí của Thẩm Y Y đanh thép sắt như dao. Giọng điệu lên xuống theo tâm trạng khiến Vương Trúc Chi cũng đã phần nào hình dung được tính cách của nữ nhân mà bản thân đang đối đầu.
Thuật đọc tâm. Chỉ có thể dùng được trong trường hợp đối phương có định lực kém hơn bản thân người sử dụng. Nếu đối phương được nhắm đến là định lực yếu. Thì người dùng thuật này có thừa khả năng xem được cả quá khứ của đối phương chỉ trong một lần dùng thuật thức.
Sở dĩ Vương Trúc Chi phải đi một đường vòng xa đến như vậy. Không ngoài lý do như Thẩm Y Y đã nói, đánh sập phòng tuyến của nàng. Đặng có thể thông qua đó mà thử xem nàng đã từng gặp Chân Long hay chưa.
Khi bước vào Đế Đô này Vương Trúc Chi đã dùng một năng lực của Phượng hoàng tộc đó là “Chú Hồn Thuật.” Nhằm có thể khiến phần linh hồn của Chân Long buộc phải lộ diện. Cho nên mới có chuyện nơi lưng của Thẩm Y Y trở nên đau buốt. Bởi vì cái ấn ký kia cũng là một phần linh hồn tiền kiếp còn sót lại.
Điều Vương Trúc Chi đã nói về ấn ký của Thẩm Y Y thật ra chỉ là phỏng đoán của cá nhân nàng.
Khi gặp Thẩm Y Y bên ngoài hành lang kia. Bằng khả năng Thiên Nhãn. Nàng đã nhìn thấy chân thân của Thẩm Y Y.
Đó là một hình ảnh không rõ ràng, về một sinh vật giống với Phượng hoàng nhưng ẩn sâu trong làn mây của sự mơ hồ.
Đến khi lướt qua nhau vô tình nàng thấy được một nguồn năng lượng kỳ lạ. Và nó cũng như chân thân hư hư thực thực.
Những điều này đã gây ra một sự tò mò rất lớn. Nhằm để mọi thứ chắc chắn hơn Vương Trúc Chi đã dùng Thiên Nhãn một lần nữa để nhìn xuyên qua lớp áo mỏng manh của Thẩm Y Y.
Nhưng kết quả không như mong đợi không hề tồn tại bất kỳ một ấn ký nào. Cho đến khi nàng thu lại thuật thức thì nguồn năng lượng kỳ lạ lại phát ra như thể thách thức nàng.
Từ đó nàng đưa ra nhận định, rất có thể thứ mà Thẩm Y Y đang sở hữu có linh tính của một con người. Nó chỉ dành cho người hữu duyên mà thôi.
Vương Trúc Chi muốn biết được tỏ tường mọi bí ẩn nhưng quả thật nữ nhân trước mặt nàng đây lại có định lực vững như thạch. Khiến tất cả những dự định của nàng cứ thế đi vào ngõ cụt.
Bắt Thẩm Y Y rời khỏi đây để có nhiều thời gian hơn cũng là một kế hoạch không tồi.
Nhưng Thẩm Y Y lại là đại đệ tử của Kim Châm Thẩm Gia nếu như biến mất há lại gây ra một cuộc náo động lớn.
Hơn thế nữa Vương Trúc Chi là người đáng ngờ nhất ở Đế Đô lúc này. Nếu trong khoảng thời gian nàng ở đây mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy há lại chẳng liên quan đến nàng.
Khi đó chẳng phải đang tự đặt bản thân vào thế khó. Việc điều tra của nàng phải diễn ra trong bí mật và âm thầm. Cho nên nàng đã chọn cách hạ giọng nhún nhường.
Nhưng xem ra cách mềm dẻo này có vẻ không thu lại kết quả. Nên nàng chỉ có thể rời đi và tự tìm kiếm Chân Long bằng một cách khác. Và lưu tâm về Thẩm Y Y mà thôi.
Đối diện với ánh mắt như hùm như hổ của Thẩm Y Y. Vương Trúc Chi chỉ đành mỉm cười cho qua chuyện. Nhằm giảm đi mức độ căng thẳng lúc này. Rồi nàng cười và nói:
“Xem ra ngươi đề phòng ta cao đến như vậy. Hừm! Yên chí đi, từ lúc này ta sẽ không hành hạ ngươi bằng “Chú Hồn Thuật” nữa. Tra khảo người khác không phải sở thích của ta.”
Nói đoạn nàng xoay lưng về phía Thẩm Y Y định rời đi. Thì chợt nhớ đến một chuyện liền xoay nữa đầu lại mà nói:
“Là nữ nhân với nhau. Ta khuyên ngươi một điều. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện hiển nhiên. Nếu như ngươi có tình cảm với tên nam nhân kia.
Thì hãy chủ động mà tiến tới. Nam nhân rất vụng về trong chuyện tình cảm. Nếu không tranh thủ nắm bắt thì trái tim của hắn sẽ thuộc về một nữ nhân khác. Khi đó người khổ, chính là ngươi.”
Lúc này cơ thể của Thẩm Y Y đã rơi vào trạng thái suy kiệt. Những biểu hiện đã hiện rõ lên mồn một. Nhận ra điều đó, Vương Trúc Chi một lần nữa xòe lòng bàn tay phải. Viên đan dược kia lại xuất hiện.
Lần này Vương Trúc Chi đã chủ động đưa nó cho Thẩm Y Y. Nàng đẩy nó đến trước mắt đối phương và nói:
“Ngươi có thể yên tâm mà dùng đến nó. Đây là Nguyên Khí Hồi Hồn Đan. Tuyệt đối không hề có một chút công dụng nào khác.” Lời vừa dứt Vương Trúc Chi hóa thành một làn khói đỏ và biến mất.
Khi Vương Trúc Chi đã rời đi. Thì cơn đau của Thẩm Y Y cũng đã biến mất. Lúc này nàng càng khẳng định nữ nhân này. Đến đây là có mục đích, nhưng chỉ không hiểu tại sao lại nhắm vào nàng.
Khi cơn đau đã qua đi. Thì cơ thể nhỏ bé của Thẩm Y Y cũng đã không chịu đựng được thêm nữa. Như thể không còn chút sinh khí nào mà ngồi luôn xuống đất. Chân tay bủn rủn. Nàng không phải run vì đau đớn mà là đang mất sức. Ánh mắt nàng nhìn lên viên đan dược mà Vương Trúc Chi để lại. Mà không biết có nên dùng hay không.
Bỗng một âm thanh lớn vang lên. Nó lớn đến mức Thẩm Y Y đang ở nơi này cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Hoan hô. Hoan hô.”
Pha lẫn với đó là âm thanh của tiếng trống kèm tiếng kèn hiệu.
Thẩm Y Y là người từng trải qua chuyện này, nên nhận ra ngay đó là âm thanh báo hiệu cho việc xếp cặp thi đấu đã xong. Nàng liền nhớ đến Trương Vệ nên dù cơ thể đang không còn sức nhưng nàng vẫn cố gắng di chuyển đến đặng xem, Trương Vệ như thế nào.
Do cơ thể vẫn còn khá yếu mà bản thân lại không muốn dùng đến viên đan mà Vương Trúc Chi đã đưa. Nên trước mắt nàng cứ thu viên đan đó vào người sau đó lấy tay chống vào tường, men theo đó mà đi đến khán đài Bắc.
Do vẫn còn nghi ngại Vương Trúc Chi sẽ lại giở trò với mình. Nên Thẩm Y Y đã không về lại chỗ cũ. Mà di chuyển lên khán đài phía Tây nơi các môn hạ của Kim Châm Thẩm Gia tập hợp.
Sau khi đến đây vì bản thân đã xuống sức quá nhanh khiến Thẩm Y Y buộc phải thay đổi quyết định mà tin tưởng Vương Trúc Chi một lần mà uống Nguyên Khí Hồi Hồn Đơn.
Kết quả không ngoài mong đợi. Nàng đã phần nào khôi phục lại được sinh khí. Làn da nhợt nhạt khi nãy đã trở nên tràn đầy sức sống. Khi đó nàng nhớ đến lời nói cuối cùng của Thẩm Y Y liền nghĩ ngay đến Trương Vệ. Nàng phóng tầm nhìn xuống võ đài nhìn chàng với ánh mắt thâm tình.
Từng cử chỉ từng hành động của chàng bất giác khiến nàng nở một nụ cười vui thỏa. Có thể Vương Trúc Chi đã nhìn thấy được đoạn tình cảm mà nàng đang chôn giấu. Nhưng nàng ta sẽ không thể biết được rằng.
Từ sau cái ngày định mệnh ấy. Sợi dây tơ hồng đã quấn chặt số mệnh của hai người lại với nhau.