Quay lại một chút lúc Trương Vệ lên tầng trên đặng tập hợp với bảy người đã giành chiến thắng.
Trương Vệ vừa bước lên phía trên, đã gặp người mà chàng trong suốt ngày hôm nay không để ý đến. Và cũng là người mà chàng không thể ngờ lại có nhiều thay đổi nhất. Trong y phục xanh với đường nét kẻ màu trắng. Trương Triết Hạn đã hoàn toàn thay đổi hình thể so với chính hắn vài ngày trước.
Lúc trước thân thể của hắn chắc chỉ ngang với Trương Vệ không khác gì là thư sinh. Nhưng lúc này đây hắn đã trở nên vạm vỡ hơn. Giữa trán cũng đã xuất hiện một ấn ký lạ. Giống như hai chiếc sừng của loài quỷ, nhưng lại có điểm giống ngọn lửa đang cháy hơn. Nếu không phải gương mặt khá quen thuộc thì Trương Vệ cũng không nhận ra được đây là người quen.
Trương Triết Hạn đã chứng kiến toàn bộ trận đấu vừa rồi và cũng đã đợi Trương Vệ từ rất lâu. Thấy Trương Vệ vừa lên tới liền cước bộ chậm rãi đến. Cười và nói:
“Trương đệ, xem ra lần thí luyện trước đệ vẫn còn giấu thực lực của bản thân. Thế nào? Cái ghế thiếu chủ có khiến đệ thoải mái không?”
Trương Vệ cảm thấy khí tức của Trương Triết Hạn có cái gì đó quỷ dị, không thể diễn tả thành lời. Chàng nuốt vội ngum nước bọt vì lúc bất ngờ khi nãy đã lưu lại trong khoang miệng. Mà trả lời:
“Triết Hạn huynh, huynh đang có vấn đề gì hay sao? Nhìn huynh lúc này lạ lắm.”
Câu trả lời không khớp với câu hỏi, nhưng cũng bởi là vì. Trương Vệ cảm thấy bất an khi đứng gần Trương Triết Hạn. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trương Vệ dành cho mình.
Trương Triết Hạn lại coi đó là sự thương hại mà cười lớn:
“Trương Vệ, ngươi không cần phải mèo khóc chuột với ta đâu. Lần này ta sẽ đánh bại ngươi để lấy lại những thứ đáng lý phải thuộc về mình.” Nói đoạn Trương Triết Hạn đưa bàn tay phải vỗ lên vai trái của chàng ba cái rồi nói:
“Hãy tận hưởng những thời gian còn lại đi. Trước khi giông tố sẽ đến.” Đó là những lời mà hắn muốn những người đang có mặt ở đây nghe thấy. Tuy nhiên ngay sau câu nói đó hắn đã ghé sát tay của chàng mà nói nhỏ:
“Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
Khi nghe đến câu nói đó, phản ứng của Trương Vệ là cười. Không kịp để chàng phản hồi Trương Triết Hạn đã xoay lưng bỏ đi.
Đương nhiên Trương Vệ cũng phải hồi đáp lại bằng một câu nào đó. Cho nên chàng đã nói vọng lại:
“Muốn làm được điều đó, Triết Hạn huynh xem ra phải bỏ tâm sức hơi nhiều đấy.”
Trương Triết Hạn đang cười tự đắc vì hắn nghĩ đã có thể áp chế bằng lời nói với Trương Vệ . Tuy nhiên câu nói của chàng khiến hắn bất ngờ mà khựng lại mất mấy giây. Rồi xoay nửa đầu, cho Trương Vệ thấy một bên mặt cùng nụ cười nham hiểm của hắn. Rồi trực tiếp đi mất.
Thở dài một hơi Trương Vệ thật sự khó hiểu cách đối nhân xử thế của nhưng con người ở đây.
Ở trong gian phòng này có tám người trừ chàng ra là còn bảy. Mà hết ba người có thâm thù với chàng. Thử hỏi sống sau cho vừa lòng người.
Ba người còn lại. Một người đang ngồi trong góc bên phải Trương Vệ. Dáng vẻ không được bình thường. Đôi mắt híp lại như thể không mở ra nổi. Cậu ta khoát lên cơ thể một bộ y phục cũng dị thường chẳng kém. Đang là mùa hè mà lại chọn cho bản thân một bộ y phục quá là dày. Chỉ thích hợp cho mùa đông. Người này là Khuất Duy Công. Đến từ Thục Quốc.
Tiếp đến một chàng thiếu niên đang mải mê bắt chuyện với Lý Tấn. Với mái tóc dài, phần đỉnh tóc được chia ra làm hai. Để lộ phần gương mặt sáng sủa thông minh. Cậu ta chọn khoác lên người một bộ y phục đen và vài họa tiết màu trắng bông nổi bậc. Người này là Ký Thâm đến từ Lưu Quốc.
Còn một vị nam nhân ngồi uống trà một cách thư thái trong mái tóc dài. Lẳng lặng thưởng thức trà vị mặt cho mọi người vẫn còn đang nhốn nháo. Người này là Quan Khả. Đến từ Lưu Quốc cậu ta chọn một bộ y phục bình dị màu nâu không có gì quá là nổi trội.
Người cuối cùng, là một thanh niên dùng một tấm khăn trắng quấn ngang trán, khoác lên người bộ đồ lãng khách. Phóng khoáng tiêu dao. Người này đến từ Kiến Quốc nhưng ở vùng ven sông Hồng tên Lam Vũ.
Tám cá nhân xuất sắc này đều có những khả năng và sức mạnh riêng.
…
Khi sự chờ đợi đã khá lâu khiến Trương Vệ ngán ngẩm mà ngáp dài mấy hơi.
Thì Giám Sát Quan lúc này mới từ bên dưới đi lên, cùng hai tên lính. Trên tay quan cầm theo trang giấy, trên đấy ghi rõ từng tên của mỗi cá nhân đã vượt qua vòng loại đầu tiên. Cước bộ được gần chục bước, Giám Sát Quan đã đến giữa gian phòng. Ông đảo mắt nhìn quanh thấy những thí sinh đều đang ngồi rải rác. Thì liền ra dấu cho tên lính bên cạnh:
Tên lính nhận tín hiệu bèn hô lớn:
“Mời các vị tập trung lại.”
Sau khi tập trung và được Giám Sát Quan nói sơ về thể lệ thi đấu của vòng đấu tiếp theo thì tất cả theo hàng mà đi lên bên trên.
Thể lệ cũng vô cùng đơn giản. Nếu đối thủ được bắt cặp bất tỉnh, hoặc văng khỏi sàn đấu tệ hơn là thương thế nặng sẽ tính là thắng. Do đây chỉ là cuộc thi thố về năng lực thật sự nên nghiêm cấm gian lận và cố ý gây thương tích cho đối thủ của mình. Tuy nhiên trong tâm trí của Trương Vệ vì trận tỉ thí sắp tới không biết những người khác sẽ thế nào. Chứ nếu chàng gặp ba người Từ Tử Sóc, Lý Tấn hoặc Trương Triết Hạn thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến thôi Trương Vệ đã thấy nặng đầu.
Theo hướng dẫn của Giám Sát Quan tất cả tám chàng thiếu niên đứng theo hàng ngang cùng hướng tầm nhìn về khán đài phía Bắc nơi có sự hiện diện của tất cả những nhân vật lớn ở Hoa Bắc này. Như là lời mời chào đến họ về đây là những thí sinh xuất sắc nhất của thế hệ này.
Vào đến vòng này thì việc được các môn phái lớn nhắm tới là điều hiển nhiên rồi. Tiếp đến là sự thể hiện của những nhân tài của thế hệ này thông qua việc chia cặp ngẫu nhiên sẽ như thế nào mà thôi.
“Lần này nghe đâu có Nữ Đế của Chu Tước Điện nữa đấy.”
“Thế thì sự kiện này phải có điều gì thu hút một nhân vật tầm cỡ như vậy nhỉ.”
“Nghe đâu ở Đế Đô ta có Chân Long tái thế.”
“Thế là chuyện lớn rồi.”
Những lời bàn tán của những khán giả đã truyền đến tay của những người trong sân đấu. Có cả Trương Vệ, chàng liền hướng tầm nhìn về nơi đó. Thì ngay lập tức nhận ra sự hiện diện của Nữ Đế. Vì thần trang của nàng toát ra những thần quang không thể lẫn vào đâu được.
“Chu Tước Điện, chẳng lẽ kẻ đó đến vì mình.” Trương Vệ nghĩ thầm.
“Xem ra cô ta đã nhắm được lần Tam Minh Tranh Bá này có một môn đệ xuất sắc đây mà. Và đó ắt hẳn là ta.” Từ Tử Sóc vừa cười vừa nói. Bên cạnh đó không quên phẩy quạt theo thói quen.
“Ta nghe phụ thân nói, Nữ Đế đến đây từ mấy ngày trước. Sau sự kiện Chân Long tái thế, chắc hẳn mỹ nhân tuyệt phàm đó đến tìm Chân Long rồi.” Lý Tấn thêm vào.
Ký Thâm suy xét rồi nói luôn:
“Nữ Đế nhìn về phía này. Vậy khả năng cao, trong số tám người chúng ta có người mà nàng đang cần.”
“Hừ. Vậy sao, ta cũng rất tò mò vì ở đây ai là Chân Long đấy. Chỉ cần hắn lộ diện ta sẽ là đầu tiên lập công. Một bước thăng tiến.”Khuất Duy Công hừ lạnh. Bàn tay đưa lên bốp lại kêu răng rắc, mặc dù nói chuyện mà mắt hắn cứ như mơ ngủ.
Dường như thông tin Chân Long đang ở nơi này khiến tâm thế của ai cũng hừng hực. Riêng Trương Vệ thì cười mà nói:
“Ta nói, nếu Chân Long xuất hiện e rằng cả Tâm Thanh Trường này cũng không phải là đối thủ.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Trương Vệ nghĩ thầm. “Thánh thần ơi, bọn này thấy Chân Long như thể là thấy kho báu vậy hay sao chứ. Xem ra Nữ Đế kia đã không nhận ra được thân phận của ta.” Nhưng khi chàng còn ủy mị như nữ nhân thì ánh mắt chàng liền thay đổi.”Tốt, lần này ngươi tốn sức trong vô vọng rồi. Muốn tìm ta ? Vương Trúc Chi ngươi vẫn chưa xứng.”