Thời gian rất nhanh đã đến những nghi lễ tiếp theo được diễn ra.
Ngoài cuộc thi thố của các nhân tài mà Tam Minh Tranh Bá còn là thời điểm, để giao lưu văn hoá cũng như thể hiện cho những thế lực cùng các quốc gia khác biết Kiến Quốc hùng mạnh đến như thế nào.
Đầu tiên là sự giới thiệu sự hiện diện của các nhân vật lớn. Những người này đều đã xuất hiện thường niên cho nên không gây sự chú ý lớn.
Cho đến khi giới thiệu sự tham dự của Thanh m Nữ Đế “Vương Trúc Chi”. Hàng ngàn người có mặt trong Tâm Thanh Trường đều chất chứa đầy sự kinh ngạc mặt dù tin đồn đã có từ trước. Nhưng từ người nàng tỏa ra thần quang khiến kẻ khác không thể không tin nàng là Nữ Đế là không được.
Lời đồn cùng sự thắc mắc theo đó mà sản sinh ra. Vì họ không hiểu tại sau nàng lại đến đây, và tại sao Tiên giới lại để người của Chu Tước Điện đến một nơi quan trọng như vậy.
Sau sự hỗn loạn của màn giới thiệu đó là những nghi thức chuẩn bị khai màn cho sự kiện Tam Minh Tranh Bá.
Thời điểm này những cuộc thi khác cũng đã chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất. Tất cả những người đó đều đã tụ họp lại sân đấu này. Với số lượng gần năm mươi cá nhân nổi bậc của tất cả những nội dung. Và tại đây những cá nhân này sẽ lần lượt được Thừa tướng đương triều sướng tên.
Cho tất cả những người ở đây được biết xuất thân cùng độ tuổi. Cũng từ đây những cá nhân này sẽ có cơ hội rất lớn sẽ được những môn phái ở Đại Lục Hoa Bắc này chiêu mộ. Do số lượng rất nhiều mà ai cũng nổi bậc cho nên Trương Vệ đã thoát một kiếp nạn được làm trung tâm của sự chú ý.
Sau khi sướng tên là đến các phần biểu diễn. Chúng rất rườm rà và buồn chán theo cách nhìn của Trương Vệ. Ấn tượng nhất có lẽ là phần khiêu vũ của những mỹ nhân đến từ Tiên tộc.
Từng đường nét như Thuỷ xà uốn éo bên chiếc đàn tỳ bà, cho đến bàn múa lụa có một không hai. Đã khiến Tâm Thanh Trường nhất thời náo động trong những tiếng cổ vũ cùng vỗ tay không ngớt. Khỏi nói cũng biết người mà thấy tiết mục này đặc sắc nhất có lẽ là thái tử Đường Gia Triền.
Thậm chí hắn còn cử động thân thể theo từng động tác của các mỹ nhân bên dưới. Quả thật vì mỹ nhân mà không còn chút hình tượng nào.
Về phần mình, Trương Vệ thấy những tiết mục này phải nói là vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt. Đến nỗi chàng đã phải ngáp ngắn ngáp dài. Chỉ mong qua thật nhanh đặng có thể nghỉ ngơi.
Thời gian lúc này đối với chàng dài như một thế kỷ. Để giết thời gian Trương Vệ đã đưa ánh mắt của mình quét nhanh qua những khán giả trên khắp khán đài. Đặng tìm thử xem, trong hàng ngàn con người kia có những người mà chàng luôn mong đợi hôm nay có đến dự khán cổ vũ cho chàng hay không.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Khi nhìn qua một lượt Trương Vệ liền nở nụ cười buồn bã. Vì trong số những con người đó không có một người thân nào của chàng. Đến cả người mà chàng mong chờ nhất Trương Ngọc cũng không thấy nàng ở đâu. Ngoại trừ Trương Bảo đang ở khán đài phía Bắc.
Nhưng Trương Vệ là một con người lý trí chàng liền nhận ra có điều bất thường ở đây. Từ biểu cảm đến cách hành động của Trương Ngọc ắt hẳn nàng đã gặp một chuyện gì đó không mong muốn nên hiện giờ không thể có mặt. Ngặt nỗi chàng đã tiến vào Tâm Thanh Trường sự liên lạc với bên ngoài là hầu như là không thể.
Nên cũng đành chất chứa sự lo âu vào trong lòng. Định bụng sẽ tìm cách để dò hỏi thử xem tình hình của Trương Ngọc khi có cơ hội.
Bên cạnh Trương Ngọc, Trương Vệ còn mong chờ đến sự xuất hiện của một người chàng đã chờ đợi suốt hai năm “Vy Hỷ Tước.”
Trong tâm trí của chàng Vy Hỷ Tước vẫn ở một vị trí đặc biệt, trong suốt hai năm qua chàng đoán là nàng vẫn chưa chữa khỏi được đôi mắt của mình. Chàng đang chờ nàng quay về, để tận tay chữa trị cho nàng. Nhưng ánh mắt chờ mong của chàng đã không có hồi đáp vì trong số những con người đang có mặt ở Tâm Thanh Trường đều không có ai mang đến cho chàng cảm giác của nàng ấy.
Nỗi buồn theo đó mà gặm nhấm lấy tâm trí của Trương Vệ. Trong giây phút này Trương Vệ cảm thấy bản thân lạc lõng.
Bên trên võ đài phía Nam là người của Trương Gia Bảo, nhưng những kẻ đó đều đến vì Trương Triết Hạn. Khiến hắn vui sướng lắm, liền liếc nhìn biểu cảm tỉnh như không của Trương Vệ thì cười nói mặc cho chàng có nghe thấy hay không:
“Nếu như ta mà bị nhiều người ghét đến như vậy thì tốt nhất nên chết đi còn hơn.”
Bên tay Trương Vệ là những tiếng kêu, tiếng hò hét của những người trên khán đài nhằm cổ vũ cho những cá nhân bên trong võ đài. Còn Trương Vệ đến một cái gọi tên cũng không có. Nhưng chàng đã có sự yên ủi trong tâm hồn, đó là khi vô tình nhìn lên nơi Trương Bảo đang ngồi, thì bắt gặp ánh mắt của ông đang nhìn về phía mình.
Từ trong đôi mắt đó chàng nhận ra được sự đồng cảm của phụ thân dành cho mình, bất giác chàng cảm thấy ấm lòng. Vì dù gì đi nữa vẫn có người quan tâm đến chàng. Dù không nói ra nhưng như thế cũng đã khiến chàng thấy hạnh phúc. Nỗi buồn theo đó mà cũng đã bị xua tan đi phần nào.
Được một lát thì phần khiêu vũ cũng đã kết thúc. Các tiên nữ đồng loạt cúi chào quan khách, rồi đông loạt lui xuống chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng.
Trong số các Tiên nữ vừa rồi có một Hồ tiên tên là Khả Linh. Nàng là một mỹ nhân nổi bật hết thảy trong những người đang biểu diễn trên võ đài. Khuôn mặt với ngũ quan hài hoà, làn da trắng cùng đôi môi mỏng. Đi cùng bộ y phục đồng điệu với những mỹ nhân khác vừa kín vừa hở, là sự kết hợp của những mảnh vải hợp thành.
Lại càng tôn lên sự quyến rũ khó có thể chống lại.
Khi nhóm ca kỹ đi ngang những sĩ tử xuất sắc. Khả Linh với nét đẹp ở một góc nghiêng chết người khiến ai cũng cảm mến. Nàng nhận ra điều đó liền nháy mắt về phía họ, khiến ai nấy đều xuýt xoa vì vẻ đẹp ma mị kia. Riêng Trương Vệ thì đang có một chút phiền muộn nên chẳng hề quan tâm đến.
Mặc dù nói Trương Vệ là một người rất thích nhìn ngắm các mỹ nhân. Nhưng chàng chỉ lưu lại trong tâm trí có năm người, cho nên hầu như những mỹ nhân khác nàng không thấy hứng thú. Nên chàng không để tâm đến Khả Linh cũng không có gì lạ.
Cho nên một cái nhìn chàng cũng không thèm nhìn lấy.
Điều này khiến Khả Linh bất ngờ, trong những con người phàm nhân này lại có kẻ chống lại được mị lực của mình. Liền giở thêm một trò khác, đó là tặng họ một nụ hôn gió. Điều đó khiến tất cả đồng loạt sụp đổ. Mà đồng thanh:
“Ồ.”
Những chàng thiếu niên tuổi đời còn trẻ gặp một nữ nhân vừa đẹp vừa có sức hút như vậy thì nào có thể cưỡng lại. Nhưng lúc đó Trương Vệ lại đang quét mắt tìm Vy Hỷ Tước nên cũng bỏ lỡ.
Khiến Khả Linh lại càng để ý đến chàng hơn.
Nàng bất giác nhìn chàng mà nở nụ cười. Một nụ cười thích thú, sau đó tiếp tục đi khỏi sàn đấu.
Nhóm sĩ tử liền nháo nhào bàn tán:
“Hồ tiên vừa hôn gió lại còn cười với ta đấy.”
“Không đúng là ta.”
“Thật là đáng yêu quá.”
Những chàng thiếu niên giành giật nhau thứ tình cảm được ban phát ngẫu nhiên kia mà cảm thấy điều đó là thú vị. Riêng Trương Vệ chẳng bận lòng mà quan tâm đến, vì chàng đã có một nỗi niềm khó mà diễn tả.
“Vy Hỷ Tước có thật là nàng vẫn còn sống không. Lời hứa của nàng dành cho ta, chẳng lẽ nàng đã quên.”
Chàng khẽ đưa tay lên chạm đến túi thơm đang cất trong thắt lưng. Mà lòng chứa đầy tâm trạng. Tất cả mọi thứ Trương Vệ đều để bên ngoài nhưng túi thơm chàng vẫn luôn mang theo bên người bởi vì nó là thứ mãi không thể thay thế được.