Thời gian đã điểm đúng giờ bắt đầu chia cặp thi đấu, với những sĩ tử thi đấu Cầm, Kỳ, Thi, Hoạ thì không nói đến.
Nhưng những sĩ tử, thuộc về nội dung thi đấu võ thuật. Lẽ đương nhiên sẽ phải bốc thăm đặng chia cặp ra mà thi đấu. Và đây cũng là nghi lễ quan trọng nhất. Người tiến hành việc này chính là Kỳ Chính Quản đốc Đế Đô người đại diện cho Tiên giới ở Đại Lục Liên Hoa này.
Kỳ Chính từ chiếc ghế ngồi phía bên trái của thái tử, chậm rãi đứng lên. Tiếp đến ông nhẹ nhàng biến mất, chỉ để lại chiếc ghế đó một tàn ảnh màu xanh lục. Đích đến của ông là chính diện của sàn đấu.
Trước khi vào trong Tâm Thanh Trường mỗi thí sinh đều giữ trong người lệnh bài báo danh. Giờ là lúc cần dùng đến nó, Kỳ Chính vung nhẹ tay. Những lệnh bài kia liền rời khỏi người của các thí sinh. Trực tiếp bay đến trong lòng bàn tay của ông.
Sau khi thu tám lệnh bài định danh của các sĩ tử, Kỳ Chính cuộn tròn chúng lại bằng nguồn năng lượng tròn màu bạc. Trộn những lệnh bài lẫn lộn vào nhau. Trước sự chứng kiến của tất cả hàng ngàn ánh mắt.
Ước chừng hai phút thời gian Kỳ Chính vung mạnh song thủ sang hai bên đẩy quả cầu lên trên khoảng không trên đỉnh đầu. Bên trong những lệnh bài vẫn tiếp tục được trộn lẫn. Khi lên đến độ cao nhất định quả cầu năng lượng liền tản mát và biến mất dần. Những lệnh bài theo đó mà xếp thành bốn cặp. Và xếp thành một hàng ngang.
Sau đó Kỳ Chính nhìn lên đó và bắt đầu công bố những cặp đấu đã được bắt cặp ngẫu nhiên. Khoát tay tùy ý ra sau lưng, dưới ánh sáng của những chảo lửa, dáng đứng uy nghiêm dõng dạc nói:
“Cặp đấu đầu tiên: Trương Vệ và Tử Tử Sóc.”
Lời vừa cất lên hai đương sự được nhắc tên liền giật mình, theo phản xạ mà đưa ánh mắt nhìn nhau. Không hẹn trước hai ánh mắt của cả hai như đao kiếm chuẩn bị cho một cuộc chiến không khoan nhượng. Từ Từ Sóc liền nở nụ cười nói:
“Xem ra ông trời muốn ta gặp ngươi sớm rồi, Trương đệ đệ à.”
Đối phương đã mở lời, Trương Vệ đương nhiên cũng phải đáp:
“Chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào đâu.”
“Hahaha.”
….
Bên trên khán đài, Từ Trường Thanh vừa nghe thấy công bố đó thì liếc nhìn Trương Bảo đang ngồi cách lão mấy ghế mà nói vọng lại:
“Chà, thật tiếc cho Trương gia rồi. Gặp Trương gia từ sớm thì Sóc nhi nhà ta lại phải tốn công loại quý tử nhà ngươi từ sớm rồi sao? Chậc… Chậc… Chậc.” Vừa nói lão vừa chặc lưỡi liên tục. Ra vẻ tiếc thương cho kết quả bắt cặp này.
Thật ra tất cả đều nằm trong dự liệu của bọn họ. Một phần vì muốn vạch trần Trương Vệ từ sớm. Đề phòng trường hợp chàng gặp một đối thủ khác mà thua trận quá sớm thì bọn họ sẽ phí phạm thời gian sắp đặt bấy lâu. Đồng thời sau khi chàng chiến đấu với Hạ Ngũ không ít thì nhiều chàng cũng đang tổn hao chân khí.
Mà theo đánh giá của Lâm Chánh, trong đại hội này Từ Tử Sóc thực lực phải thuộc nhóm hai người mạnh nhất. Thì việc Trương Vệ vừa mất sức với một đối thủ như Hạ Ngũ lại gặp cường địch tiếp theo, chàng cũng không đủ khả năng giành được uy thế.
Thì lúc đó kế hoạch sẽ trơn tru để hoàn thành mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Trương Bảo thấy kết quả này thì cũng đồng một nỗi lo, ông chỉ còn cách thở dài. Vì có lẽ số phận đã an bài như thế, nhưng không vì thế mà mất đi nhuệ khí. Liền cười đáp:
“Đúng là tệ thật, nhưng biết đâu trong một ngày đẹp trời. Vệ nhi có thể nghịch chuyển càn khôn để giành chiến thắng thì lúc đó chắc ai kia sẽ mất ăn mất ngủ a.”
“Vậy sao, chắc ngày đẹp trời đó không phải là những ngày này rồi. Vì ta chính là ông trời đây.Ha.. ha.” Sự ngạo mạn của Từ Trường Thanh đã quá lớn. Lão cười vui thỏa, đồng thời vui sướng tay chạm đến ly nước bên cạnh mà tuôn xuống một hơi. Đây là nước làm từ đào tiên trăm năm ở tiên giới, ép ra mà thành. Cực kỳ quý giá chỉ được dùng khi có những sự kiện lớn như thế này. Khiến lão không nhịn được tiện miệng khen luôn:
“Ngon.”
Đối diện khán đài Bắc là nơi Trương Gia Bảo đang ngồi xem. Dẫn đầu là ba vị Trưởng lão hàng đầu của Trương gia: Trương Trung, Trương Thừa Hức và Trương Hoàng. Họ ngồi ở ba vị trí ghế đầu. Nghe thấy tin Trương Vệ đấu với Từ Tử Sóc từ sớm thì tâm trạng có một chút khác biệt.
Trương Trung lắc đầu nói:
“Xem ra lũ Từ Gia Trang gặp may mắn, vì gặp đối thủ dễ đến như vậy. Nếu gặp Hạn nhi có lẽ mọi chuyện đã khác.”
“Không nên nói như vậy, dù gì Trương Vệ cũng là người đại diện của Trương gia ta. Nào lại để người khác coi thường. Ta nghĩ ngươi nên lo cho quý tử nhà ngươi là tốt nhất.” Trương Thừa Hức ngắt lời.
Trương Trung cười lớn, cái bụng bự của lão khó khăn trong cử động, cứ ỳ ạch rồi nói:
“Ta nói, lần này Trương gia sẽ nhờ đến Triết Hạn mà được rạng danh, tên Trương Vệ đó chỉ là kẻ lót đường mà thôi. Hãy chờ mà xem.”
“Chà xem ra, Trương thiếu gia đã tiến bộ không ít nên Nhị lão mới có niềm tin lớn như vậy.” Trương Hoàng, ra vẻ như cảm phục lão nhưng trong lòng vẫn đặt niềm tin nơi Trương Vệ lớn hơn.
Nhưng điều Kỳ Chính công bố tiếp theo còn khiến bọn họ kinh ngạc hơn gấp bội.
“Cặp đấu thứ hai: Trương Triết Hạn với Lý Tấn.”
Lời vừa thốt ra, cả khán đài đồng loạt phát âm thanh của sự ngỡ ngàng. Vì trong hai cặp đấu của ngày mai nhà họ Trương sẽ đối đầu với chính hai đối thủ của mình trong thế chân vạc ở Đế Đô là Lý Gia Trang và Từ Gia Trang.
Nếu thắng thì Trương Gia sẽ thị uy cho tất cả thấy sức mạnh của thế hệ mới của Trương gia có thể áp đảo những dòng họ khác như thế nào. Nhưng nếu đồng loạt thất bại thì Trương gia sẽ bị lời đồn không ít. Mà hai đối thủ nhà họ Trương phải đối đầu đều không phải hạng xoàng. Xem ra lần này Trương Gia Bảo đặt trong tình thế tim đập chân rung. Danh dự để cả vào hai cá nhân Trương Vệ và Trương Triết Hạn.
Người phản ứng mạnh nhất đương nhiên là Trương Trung lão đập tay một cái thật mạnh xuống ghế cứ thế mà đứng lên nhìn về phía nơi những lệnh bài kia mà nghi hoặc không tin:
“Sau lại có chuyện như vậy.”
Hai vị Trưởng lão ngồi sau cũng nhât thời không tin mà nhướng cả chân mày. Cũng là cảm xúc nhưng đó là cảm xúc vui.
Bên trong khán đài phía Bắc, Lý Thiên Bảo cười như được mùa. Rồi không nhịn được mà vỗ lên chiếc bàn liên tục mà hướng
về Trương Bảo mà mỉa mai:
“Trương Bảo ơi là Trương Bảo. Xem ra ông trời muốn Trương gia của ngươi mất mặt đây mà.”
Đương nhiên Trương Bảo hiểu rõ điều đó sau câu tuyên bố vừa rồi, ông đã đứng ngồi không yên mà nhất thời trở nên lo lắng. Trương Vệ chưa chắc có thể thắng được Từ Tử Sóc, mà nay còn thêm Lý Tấn với Trương Triết Hạn thì chẳng phải Trương gia bọn họ đang phải đối đầu một lúc với hai cường hào. Lần này quả là thử thách cực đại.
Nhưng kẻ khác có thể nghĩ như vậy nhưng Trương Triết Hạn bên dưới lại nghĩ là không. Vì hắn lúc này không còn là kẻ dễ dàng bị bắt nạt như trước nữa. Dòng máu của quỷ đang chảy trong thực quảng của hắn. Sẵn sàng bóp nát tất cả những ai có thể cản đường. Ở Tâm Thanh Trường lúc này e rằng kẻ có thể cản bước được hắn họa chăng chỉ có những người thực lực thuộc hàng cường giả.