Rất nhanh những cặp đấu còn lại cũng đã được xác định. Khuất Duy Công đấu với Ký Thâm. Quang Khải thì đấu với Lam Vũ.
Sau khi công bố bốn cặp đấu cho ngày mai thì sự kiện ngày hôm nay cũng đã khép lại một cách thành công mỹ mãn. Các thí sinh được sắp xếp đến khu nhà nghỉ bên ngoài Tâm Thanh Trường đặng nghỉ ngơi. Nhưng trước đó họ phải đi ăn.
Về phần Trương Vệ, chàng không muốn đến cả lúc ăn mà cũng phải đấu đá nhau trên bàn thì ăn cũng sẽ không được ngon. Cho nên chàng quyết định đến nhà ăn cuối cùng khi không còn bất kỳ thí sinh nào.
Giai đoạn này các sĩ tử đều bị cách ly hoàn toàn với bên ngoài nhằm đảm bảo một quá trình minh bạch nhất có thể tránh việc tiếp sức.
Lẽ hiển nhiên Trương Vệ không giao lưu với bất kỳ ai cho nên chàng ở đây vẫn là một mình mà thôi. Khi trước còn có Kim Mã theo bên người mà lải nhải. Nay mới vắng một ngày thôi đã thấy nhớ.
Chậm rãi ăn hết phần thức ăn của mình. Vì Trương Vệ đến muộn mà trời cũng đã sắp khuya nên đồ ăn phải nói là nguội lạnh, nuốt không thể trôi nổi. Nhưng một khi đã đói rồi thì không thể chịu được.
Không ăn theo cách thường được thì ta đổi qua nuốt trọng. Kiểu nào rồi cũng sẽ ăn xong dĩa thức ăn mà thôi. Dù có hơi khó khăn một chút.
Sau khi ăn xong thì Trương Vệ về phòng.
Chàng chuẩn bị đánh một giấc thật ngon, để chuẩn bị cho ngày mai thi đấu với Từ Tử Sóc. Nhưng trên đường đi, không gian xung quanh yên tĩnh vắng vẻ nghe được cả tiếng những động vật nhỏ kêu bên bờ hồ. Đó là một cái hồ nhỏ dùng như vật trang trí bên trong khu nghỉ ngơi này.
Trương Vệ thấy khung cảnh này yên bình quá thì ngừng lại một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh bờ hồ. Lòng thở dài não nề.
Đôi chân chàng thả đong đưa tự do xuống mặt hồ gợn sóng. Tâm hồn theo đó mà nghĩ ngợi suy tư nhiều điều. Tiện tay gần bờ hồ có những viên đá sỏi. Chàng cầm lấy vài viên đá ném xuống hồ để giải khuây.
Mỗi khi chàng ném viên sỏi xuống là mặt hồ lại dậy sóng. Cho đến khi Trương Vệ vô tình nhìn thấy một gương mặt của một nữ nhân đang được chiếu rọi dưới mặt hồ thì mới đảo mắt mà nhìn lên.
Người đến với nụ cười trên môi cùng bộ y phục trắng để hở ra vùng eo thon gọn.
Mái tóc được búi lên theo cách quý phái. Dáng người thon gầy nhưng hình thể đầy đặn rõ ràng. Nàng là Khả Linh. Người đã lướt qua chàng khi nãy đây mà.
Nhưng do Trương Vệ không để ý cho nên lúc gặp mặt trực tiếp ở khoảng cách gần thế này đương nhiên là cũng không nhận ra. Chàng liền nói:
“Ta đã làm phiền cô nương nghỉ ngơi sao. Thật là thất lễ. Mong cô nương lượng thứ.”
Trương Vệ mới mặt đối mặt với nữ nhân này nhưng không nhìn nàng quá ba giây thời gian khiến nàng không vừa lòng. Liền muốn đến gây sự chú ý.
Nàng tiến lại rất gần để cho mùi hương trên cơ thể chuyển động liên tục trong không khí. Đồng thời kéo phần áo ngay phía ngực xuống một chút để hở ra một cái rãnh chết người.
Cố ý để Trương Vệ nhìn thấy nhằm thu hút sự chú ý của chàng. Nhưng tuyệt nhiên chàng không phải loại con người đó. Liền đưa mắt đi hướng khác đồng thời muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nên xoay người bước hai bước về hướng phòng mình mà tiến. Vì chàng đã nhận ra nữ nhân này là Hồ tiên, và những hành động kỳ lạ này ắt hẳn là có mục đích. Vạn bất đắc dĩ, tẩu vi thượng sách.
Trước hành động này của Trương Vệ khiến Khả Linh giận tím người. Liền chạy đến chặn trước mặt chàng mà tra hỏi:
“Nè, khoan đi đã.” Nàng dang rộng hai tay can ngăn Trương Vệ tiến về phía trước rồi nói tiếp:
“Tại sao khi ta cười với ngươi, ngươi không đáp. Dụ dỗ ngươi mà ngươi cũng không siêu lòng. Phải chăng ngươi là loại thích nam nhân.”
“Cô muốn nghĩ sao cũng được. Ta đã xin lỗi cô nương rồi. Cô còn muốn gì nữa.”
“Ta muốn ngươi nhìn thẳng vào mắt ta.” Khải Linh dùng giọng điệu làm nũng của một nữ nhân nhằm khiến Trương Vệ siêu lòng. Nhưng nào ngờ chàng không những không khen lấy một câu mà trực tiếp bước qua. Mặt lạnh lùng nói:
“Ta không có lý do gì mà phải làm như thế cả.”
Trương Vệ càng tỏ ra lạnh nhạt thì Khả Linh lại càng thấy hứng thú. Nàng đi đến phía trước của Trương Vệ và bắt đầu đi lùi. Chàng cứ tới một bước là nữ nhân này lại lùi một bước.
Khiến Trương Vệ không sao hiểu nổi hành động kỳ lạ này của nữ nhân kia. Liền dừng bước, ánh nhìn lúc này mới gán lên gương mặt xinh đẹp ấy mà hỏi.
“Rốt cuộc là cô nương muốn gì ở ta.”
Thấy kế hoạch của bản thân đã thành công, Khả Linh lại lần nữa mỉm cười hiền thục rồi nói:
“Chẳng qua ta muốn kết thân với ngươi mà thôi. Ta là Khả Linh còn ngươi tên gì.” Nói đoạn nữ nhân này tỏ ra vô cùng thân thiện chủ động đưa bàn tay nhỏ của bản thân ra phía trước muốn cho Trương Vệ nắm lấy đặng kết thân. Đây là phong tục đến từ Tiên giới.
Nếu muốn kết thân với ai đó đầu tiên là xưng danh tính rồi dang tay chờ đợi đối phương nhận lời. Nếu người đó cũng làm lại những hành động tương tự thì cả hai từ đó đã là hảo hữu.
Trương Vệ nhìn thấy thái độ cùng sự chân thành đến từ Khả Linh thì trong lòng cũng muốn kết giao với nữ nhân này. Nhưng chàng biết ở Đế Đô này chàng dường như không được hoan nghênh cho nên tốt nhất là không nên kết giao với người khác e sẽ làm khó cho họ.
Nên chàng không đáp lễ. Mà chỉ xưng tên ra mà thôi.
“Trương Vệ.” Lời nói cụt ngủn. Không để Khả Linh có cơ hội nói chàng đã chủ động trước. “Ở đây có rất nhiều hiền tài, cô nương không cần quan tâm đến ta. Vì ta sẽ là mối họa cho người thân cận, cô là Hồ Tiên đương nhiên là hiểu rõ vấn đề này mà.”
Khả Linh đang giơ tay ra mà chờ đợi thấy Trương Vệ lạnh nhạt như vậy không những thấy buồn mà lại còn thấy rất thú vị. Đúng với câu nói” Không ai là bình thường khi đã trót để ý đến đối phương.”
Ý của Trương Vệ, Khả Linh hiểu rất rõ. Chàng muốn nói ở đây thiếu gì nam nhân nếu muốn kết thân nàng có thể tìm người khác thích hợp hơn. Nhưng biết làm sao được, chính cái thái độ hờ hững đó mà lại khiến một nữ nhân như nàng bị cuốn hút.
Nàng quyết định bằng mọi giá phải bắt Trương Vệ kết thân với mình liền nói:
“Người muốn kết thân với ngươi là ta. Ta không sợ miệng lưỡi người khác thì thôi chứ sao ngươi lại sợ. “
Trương Vệ lại không nhìn vào mắt Khả Linh quá ba giây khiến nàng vừa ngạc nhiên nhưng cũng đầy thích thú. Vì từ trước đến nay với nhan sắc trời ban này.
Không một nam nhân nào không xiêu lòng bởi một nụ cười hay một cử chỉ khiêu gợi của nàng. Khiến nàng cảm thấy tự luyến bản thân. Nhưng càng ngày nàng lại càng thấy ghê tởm những kẻ đó vì suy cho cùng bọn chúng chỉ đang thèm khát thân thể của nàng mà thôi.
Lần đầu tiên nàng gặp một nam nhân chẳng hề quan tâm đến thân xác của nàng mà còn không muốn kết thân với nàng chỉ vì sợ bản thân nàng sẽ gặp điều tai tiếng. Hỡi ơi chính những điều này như một tiếng sét ái tình đánh thẳng vào trái tim đã vô tình ngủ say ngần ấy năm của Khả Linh.
Trong giây phút định mệnh này, nàng đã quyết định chinh phục cho bằng được trái tim của chàng thiếu niên trước mắt. Nhưng không thể vội vã được. Cho nên nàng đã nói:
” Mai ngươi cũng đã thi đấu rồi. Nên nghỉ ngơi sớm. Khi khác ta lại gặp nhau.”