Đại Lục Liên Hoa


Sau câu nói đó.





Khả Linh đã định rời đi nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn thấy bờ môi của nam nhân đứng trước mặt mình thì kiềm lòng không đặng.





Nàng là dạng người, một khi đã muốn một điều gì đó thì hậu quả có ra sao nàng vẫn không hối hận.





Liền nhanh chóng bước về phía trước ba bước chân. Tiến sát người Trương Vệ, trực tiếp nhón người lên để đôi môi của nàng lưu lại trên má phải Trương Vệ một nụ hôn đầy bất ngờ.





Trong khoảnh khắc ấy Trương Vệ như chết lặng, đứng yên để cho Khả Linh hôn mình. Trương Vệ nào phải sắc đá. Nụ hôn kia vô tình lại khuấy động nội tâm của chàng thêm lên.





Khả Linh cũng nương theo đó mà đắm chìm trong một khoảng lặng của thời gian. Nụ hôn cứ thế mà lưu giữ tại nơi má phải của Trương Vệ một lúc.





Cho đến khi mùi hương từ cơ thể của nữ nhân vô tình đánh thức lý trí của Trương Vệ thì lúc đấy chàng mới chấn tỉnh trở lại.





Lúc đầu, Trương Vệ định đẩy nàng ra. Nhưng khi ánh mắt của chàng bắt được gương mặt si mê của nàng dành cho mình. Thì cũng không nỡ. Vì chàng trước giờ có muốn làm tổn thương nữ nhi bao giờ đâu. Cơ bản là chàng không muốn phái yếu phải rơi bất kỳ giọt lệ nào vì mình.





Nên cũng đứng yên để Khả Linh tùy ý tận hưởng một lác.





Về phần Khả Linh nàng đã cảm nhận được hương vị ấm áp thoát ra từ người của nam nhân này. Khiến trái tim lạnh giá của nàng như thể được sưởi ấm.






Sau một hồi lặng im để thời gian tự ý trôi đi trong vô thức thì đâu cũng lại vào đấy.





Sau nụ hôn đó ánh mắt của Khả Linh nhìn Trương Vệ như thể chàng là định mệnh của đời mình.





Chả lẽ đây là thứ được gọi là tình yêu sét đánh sao? Đó là câu hỏi mà lúc này đây Khả Linh đã tự đặt ra cho chính bản thân mình.





Trương Vệ bởi vì hành động hết sức bạo của Khả Linh cũng đã phải chú ý đến nàng. Ánh mắt chàng giờ đã nhìn nàng lâu hơn một chút.





Tuy nhiên chàng vẫn tự đặt ra ranh giới cho chính bản thân mình mà không thể vượt qua được nó.





Khả Linh hiểu điều đó nên nàng đã để lại một nụ cười ôn nhu trước khi hóa thành một làm khói màu hồng cánh sen mà rời đi mất.





Để lại Trương Vệ đứng một mình bên bờ hồ yên ắng cùng những ánh sáng mơ hồ từ những ánh đèn trên khắp hành lang bên trong khu nghỉ ngơi.





Thứ gì đã qua thì thôi hãy để nó qua đi, Trương Vệ lê bước chân nam tử hướng về phía phòng mình mà bước.





Vì nơi rộng lớn này chỉ có khoảng năm mươi sĩ tử xuất sắc nên mỗi người được ở trong một gian phòng rất lớn. Phòng của Trương Vệ được xếp nằm ở góc bên trái của tòa nhà phía Đông, hướng về phía cổng thành.






Từ đằng xa Trương Vệ đã thấy một nam nhân tựa lưng vào tường đứng trước cửa phòng của mình. Như thể đang chờ đợi chàng trở về.





Khiến chàng mang theo một rổ thắc mắc người đó là ai?





Càng đi lại gần hơn dưới ánh đèn trong phòng hắc ra thì chàng đã nhận ra được người này là một trong những sĩ tử đã vượt qua vòng đấu đầu tiên cùng với mình “Khuất Duy Công”. Anh chàng với đôi mắt không thể mở.





Người đến nhà không trà thì cũng bánh. Trương Vệ rất hiếu khách nhất là những người không có ân oán gì với mình. So về tuổi Trương Vệ nhỏ hơn. Nên chàng đã mở lời với giọng điệu vô cùng khách khí:





“Khuất huynh, huynh đến tìm ta có chuyện gì chăng?”





Khuất Duy Công đứng dựa lưng vào tường, chân phải thì cong lên gát nguyên bàn chân đó lên vách. Đôi tay khoanh lại chờ đợi Trương Vệ.





Khi thấy Trương Vệ đi về tới thì mạnh mẽ gỡ lưng cùng chân rời khỏi bức tường. Mà đi lại gần Trương Vệ hơn. Gương mặt lạnh như tiền không lấy một chút xúc cảm. Từ con mắt híp đó thì lại càng không dễ để phân định được đâu là cảm xúc thật.





“Ta đến là nói một chút vấn đề liên quan đến trận đấu ngày mai mà muốn nhắc nhở ngươi một chút.”





“Ý Khuất huynh là Từ Tử Sóc. Hắn có vấn đề gì ư.”






Nghe đến cái tên họ Từ, Trương Vệ liền biết đây là chuyện hệ trọng liền thay đổi sắc mặt, gương mặt thoáng chốc lại trở nên nghiêm túc quá đà. Giọng nói đầy thận trọng dò hỏi:





“Xin cứ nói.”





“Lúc ta ở Thục Quốc đã được thứ được gọi là Y Phục Dạ Hành.”





“Y Phục Dạ Hành. Cái tên này nghe thật lạ lẫm.”





“Đương nhiên là lạ rồi, vì cơ bản nó sinh ra không dành cho những người như chúng ta.”





“Vậy thì…”





“Ta không biết suy luận của ta độ tin cậy được cao hay không. Theo những gì mà ta cảm thấy khí tức từ trên người của tên công tử họ Từ là hắn đang mang lên một thứ như vậy. Tuy nhiên đó là loại nào thì ta không dám khẳng định. Nhưng ngươi nên biết một điều này, mang thứ đó vào đây là phạm luật. Không thể có chuyện những người đứng ra chủ trì Tam Minh Tranh Bá lại không biết đến chuyện này được. Vậy thì chỉ còn một khả năng…”





“Huynh muốn nói với ta là Từ Từ Sóc có người đứng sau, bảo hắn làm như vậy ư.” Trương Vệ liền đưa ra suy đoán.





“Chính xác đó là điều ta đang nghĩ đến.”





Từ lời cảnh tỉnh của Khuất Duy Công, Trương Vệ như vừa tỉnh mộng. Chàng làm ra bộ dáng suy tư, trong đầu chàng dường như đã có đáp án. Không ngoài mục đích là đánh bại chàng hoặc có thể chúng muốn biết chàng có phải Chân Long hay không. Chàng cười rồi nói:





“Nếu đúng là vậy thì xem ra, kết quả vừa rồi cũng đã được sắp xếp từ trước.”






Bất chợt chàng nhận ra ánh mắt dò xét của Khuất Duy Công, chàng liền hiểu ra dường như người này có mục đích khi nói ra chuyện này. Dường như cậu ta muốn coi thử chàng có lộ ra điều gì đáng ngờ hay không. Rất có thể cậu ta đã nghĩ Trương Vệ là Chân Long như lời đồn.





Điều đó cũng có lý vì không dạy gì mà gian lận trong một sự kiện lớn như vầy mà không có lý do được. Kỳ Chính đang đặt cược chức vụ với tính mạng của bản thân cơ mà. Trương Vệ nhanh chóng thu hồi cái biểu cảm đắn đo kia đi, mà nở nụ cười bình thản mà nói tiếp:





“Có lẽ Khuất huynh suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ nghĩ Từ công tử có chỗ dựa mà thôi, chẳng phải năm nay bất kể người nào lên ngôi tại đại hội lần này bất kể nội dung nào đều sẽ được Tiên Đế phong tước hiệu làm Tiên hay sao? Có thể Từ gia đã là người được chọn.”





Trương Vệ rất nhanh đổi chủ đề, nhằm đánh lạc hướng mà dường như là đã đánh bật được suy nghĩ kia của Khuất Duy Công ánh mắt dò xét của cậu ta cũng đã giãn ra. Trương Vệ thấy vậy mới an tâm đi phần nào.





“Đa ta Khuất huynh đã vì ta mà chỉ bảo. Ta sẽ lưu ý.” Đột nhiên Trương Vệ nghĩ ra điều gì đó. Liền nói”Không biết tại sao Khuất huynh lại kể chuyện này với ta, ta và huynh không phải thân hữu cơ mà.”





Trước câu hỏi này, Khuất Duy Công dường như có một chút tâm sự, đôi mắt híp của cậu ta bỗng mở ra được một chút rồi nói:





“Vì từ những lời đồn phát ra từ ngươi đã khiến ta liên tưởng đến chính mình. Ở Thục Quốc ta cũng như vậy, không được coi trọng, không thân hữu, không gia đình. Chẳng qua ta chỉ nói cho ngươi lưu ý không có gì to tát.”





Câu nói đó đã chạm đến trái tim của Trương Vệ chàng mỉm cười. Rồi nhìn từ biểu cảm đến con người của Khuất Duy Công, rồi xòe bàn tay của mình ra. Lòng bay tay khép lại nói:





“Ta là Trương Vệ, không biết Khuất huynh có muốn cùng ta kết thành thân hữu chăng.”





Trước hành động quá nỗi bất ngờ của Trương Vệ, Khuất Duy Công nhìn nơi cánh tay của chàng đang giang ra chờ mình đáp lễ. Suy nghĩ được một lúc. Khuất Duy Công hít một hơi thật sâu rồi hỏi:





“Mới giúp ngươi có một tý đã muốn kết làm thân hữu, ngươi có thật là đang bình tĩnh hay không đấy.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận