Khuất Duy Công thấy biểu cảm quả quyết đó của Trương Vệ thì nhất thời cảm thấy do dự. Cậu nhìn bàn tay của Trương Vệ rồi lại nhìn gương mặt của chàng. Nhìn rồi lại nhìn.
Gương mặt ấy không hề có một chút gì gian tà. Lời mời kết thân hữu này là một sự chân thành xuất phát từ trong con người của Trương Vệ.
Khuất Duy Công cũng đã giơ bàn tay của mình ra, Nhưng cậu vẫn chần chừ chưa quyết, có lẽ trong thâm tâm của cậu thiếu niên này là một điều gì đó khó nói. Bàn tay đã đưa đến rất gần cứ tưởng như sẽ nắm lấy bàn của Trương Vệ, khiến chàng rất là chờ mong.
Nhưng rồi, Khuất Duy Công đã đi ngược lại suy nghĩ của chàng là hất cánh tay của chàng sang một bên. Từ chối lời mời làm thân hữu của Trương Vệ.
Khuôn mặt của Khuất Duy Công vẫn không thể biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì nhưng Trương Vệ thì có, chàng có một chút ngạc nhiên cùng hụt hẫn. Nhưng chàng không thể hiện nó ra, mà thay vào đó là một nụ cười hiền hoà. Chàng thư thả đón nhận điều này.
Vì cảm xúc của con người suy cho cùng thì làm gì có ai có thể chi phối nó được cơ chứ.
Trương Vệ bèn thu tay lại rồi nói:
“Dù gì đi nữa, ta vẫn coi Khuất huynh là hảo hữu với ta. Huynh chắc không quản chuyện đấy đâu nhỉ.”
“Tuỳ ngươi.” Nói đoạn Khuất Duy Công xoay người định rời đi, nhưng chợt dừng lại liếc nhìn Trương Vệ một cái rồi nói tiếp:
“Người tốt! trên thế giới này không có khái niệm kẻ tốt hoàn hảo đâu. Ngươi đừng vì người khác đối xử tốt với mình thì ngay lập tức nhận định họ là hảo hữu. E rằng có ngày ngươi sẽ bị chính cái sự mềm yếu của mình hại chết đấy.”
Lời vừa dứt Khuất Duy Công không do dự mà bước nhanh về phía trước mà rời khỏi.
Trương Vệ chỉ còn cách nhìn bóng lưng của đối phương dần đi khuất dạng mà thôi. Nhờ đến lời khuyên vừa rồi của vị nam nhân Trương Vệ liền cười khì một cái. Không phải là chàng ngốc mà là chàng tin vào cảm nhận của mình, chàng nhận thấy nam nhân kia không có điều ác trong tâm. Hơn nữa trái tim của con người ấy đang bị tổn thương giống mình, nên muốn cùng nhau chữa lành vết thương mà thôi.
Dù gì cũng lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến mình, Trương Vệ mới thấy được ở thế giới này không phải ai cũng xấu.
“Xem ra vẫn còn cứu được những người ở đây.” Chàng vươn vai một cái.” y cha, bản thân phải cố thêm thôi. Nhưng trước đó phải đi ngủ cái đã.”
Nói đoạn chàng đi vào phòng, vệ sinh cá nhân xong thì lăn ra ngủ như chết.
Ở đây có người an tâm vào giấc thì ở một nơi khác sẽ có người vì bạn mà thức trắng đêm.
Ở bên ngoài Tâm Thanh Trường ba đạo nhân ảnh đang ngồi trên một máy nhà tranh cùng ánh trăng dịu nhẹ trên đầu mà hướng tầm hình về võ đài. Đó là nhóm ba người của Tại Thiên.
Tại Thiên ngồi chống tay lên đầu gối, gương mặt tỏ ra vẻ mặt căng thẳng, kế bên cậu là Trương Kiệt đang ôm Kim Mã vào trong lòng như một thú nuôi mà âu yếm, ngoài cùng là Tiểu Bảo đã hoá thành nhân dạng hình người.
Ba người chỉ có mỗi Tại Thiên là lẳng lặng ít nói, nên Trương Kiệt đã chọn Tiểu Bảo là người để tâm sự. Cậu bé cứ luyên thuyên mãi không dứt. Nào là thấy thú vị khi đây là lần đầu cậu được lên mái nhà vào đêm trăng. Nào là đây là lần đầu cậu được thức đến tận giờ này. Tất cả với cậu nhóc đều là lần đầu.
Cho nên đã không giấu được niềm thích thú với trải nghiệm đầy thú vị này.
Đến đầu canh tư giờ Sửu, những hoạt động diễn ra ở Đế Đô cũng dần vơi bớt. m thanh của sự náo động hầu như là không còn như trước. Đây cũng là lúc Trương Kiệt quá mệt mỏi vì sức còn nhỏ mà chìm vào giấc ngủ. Cậu bé hồn nhiên ôm Kim Mã thật chặt lấy nó như một cái gối ôm mềm mịn. Rồi tựa đầu lên đùi của Tiểu Bảo mà ngủ ngon như một con mèo nhỏ.
Tiểu Bảo như một vị tỷ tỷ hiền từ, vuốt ve mái tóc đen của Trương Kiệt giúp cậu bé dễ dàng vào giấc mộng. Đồng thời Tiểu Bảo nhìn thấy gương mặt căng thẳng đến nổi da trên khuôn mặt đã nhăn hết cả lại của Tại Thiên, thì liền hỏi:
“Người có điều gì lo lắng ư?”
“Phải.” Tại Thiên không chần chừ mà nói thẳng.”Ta cảm thấy vô cùng bất an, vì khi chúng ta ở trong quán ăn lúc chiều. Ta đã cảm nhận một luồng khí tức của Quỷ tộc vô cùng mạnh mẽ đang lượn lờ quanh Đế Đô. Đế Đô được mệnh danh là bất khả xâm phạm. Nay lại xuất hiện của một Quỷ tộc rõ ràng đến như vậy mà quân lính không hề có phản ứng. Không thể có chuyện ta đã nhận ra sự điều đó mà Tiên giới không nhận ra được. Điều đó khiến ta không yên tâm.”
Tại Thiên có sự nghi ngờ này đương nhiên là có cơ sở. Vì ở phía mỗi cổng thành đều có lính của Tiên tộc cùng Thuỷ Kính để nhận ra những tà khí trong cơ thể của từng người đi vào thành. Nhưng lại để một kẻ không rõ danh phận mang theo khí tức của Quỷ tộc mạnh mẽ lọt được vào thành. Điều này thật không giống cách làm việc thường thấy.
Khiến Tại Thiên lục lại trí nhớ thì liên tưởng đến điều sư phụ cậu từng nói. Đế Đô này có một đội quân Tiên giới cũng những tướng lĩnh hùng mạnh, nhưng tuyệt nhiên trong mấy ngày nay chàng không hề thấy họ. Khiến nỗi niềm nghi ngờ của Tại Thiên lại nhân lên gấp bội.
Từ những điều đó khiến Tại Thiên có linh cảm không lành.
Trong cơn gió nhẹ mang theo một cảm xúc lạ lẫm. Khiến Tại Thiên bất ngờ cảm thấy ớn lạnh. Liền đứng dậy ngay lập tức, đôi mắt quét nhanh qua bao quát tất cả những thứ trong tầm mắt
Cảm giác đó mỗi lúc một đậm dần. Buộc Tại Thiên phải lấy từ trong nạp giới Nghịch Thuỷ Hàn Băng Kiếm ra cầm sẵn trên tay và nói:
“Đã đến.”
Tại Thiên ngước lên bầu trời bên trên, Ở phía trên đó có hai bóng hình của hai thứ có cánh, bằng ánh sáng không được tỏ tường Tại Thiên có thể nhận ra đấy là hai tiểu Quỷ. Một con trong đấy là nữ quỷ. Điều này đã khiến Tại Thiên khẳng định nghi ngờ của bản thân là đúng.
Lũ quỷ tiến vào thành Đế Đô này mà không hề có chút trở ngại nào, Tại Thiên liền quát lớn:
“Bảo vệ thiếu gia. Chuyện còn lại để ta.” Nói đoạn Tại Thiên chuyển hóa chân khí thành lưỡi kiếm. Tiếp đến đạp chân vào mái nhà lao vút đến song Quỷ đã đứng chờ đợi từ trước. Tuy nhiên trước khi cậu có thể chạm được đến thì một âm thanh thất thanh từ phía sau đã khiến Tại Thiên phải chú ý:
“Cẩn thận.”
Lời vừa thốt ra một đường sáng tím với kích thước ước chừng bốn thước phát ra từ một ngã tư đường bên dưới thành Đế Đô bắn về phía Tại Thiên với tốc độ cực nhanh.
Nhờ lời cảnh báo kịp lúc của Tiểu Bảo, Tại Thiên liền xoay kiếm đối kháng với chiêu thức kia trước. Cậu thở chậm ra một hơi lạnh từ khoé miệng.
“Phong Sương Ảnh Tuyết.”
Tại Thiên biến ảo ra hàn khí toát ra xung quanh, một đường kiếm chém đôi cổ năng lượng kia. Hoá giải thành công chiêu thức đó thì hai tiểu Quỷ cũng đã biến mất trên bầu trời. Khiến Tại Thiên phải đảo mắt nhanh chóng để tìm kiếm bọn chúng, thì hoảng hốt khi nhận ra bọn chúng đã đến bên cạnh Tiểu Bảo từ khi nào.
Với khả năng hiện tại, Tại Thiên chỉ kịp hét lớn:
“Cẩn thận.” Rồi xoay người bay xuống hỗ trợ. Nhưng lại một lần nữa một màn sương khói màu đen tím xuất hiện cản đường cậu lại. Từ trong làn sương đó bước ra một nam nhân với chiếc mặt nạ quỷ màu trắng.