Đại Lục Liên Hoa


Ngày hôm sau.





Trận đấu của gia tộc họ Trương và Từ gia là trận đấu đầu tiên được diễn ra. Cho nên bầu không khí lúc này bao trùm lên hai gia tộc là vô cùng căng thẳng.





Từ rất sớm, Trương Bảo đã đến và ngồi vào chỗ hàng ghế dành riêng cho mình. Rồi đưa ánh nhìn xuống khoảng sân võ đài trông chờ hình ảnh thân thuộc. Mặc dù nói ông đã sớm biết Trương Vệ là Chân Long tuy nhiên ở cương vị là một người cha, ông đương nhiên không bao giờ thôi lo lắng cho đứa con chẳng chịu lớn của mình.





Dẫu biết chàng sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù đối thủ là thế nào. Cái mà ông nhìn là gương mặt của chàng, ánh mắt của chàng, những thứ đó đã thể hiện lên chàng đã thực sự trưởng thành theo năm tháng đó là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi dành riêng cho cá nhân ông.





Vừa lúc ông đang lắng đọng để nhớ về khoảng thời gian mà Trương Vệ cô độc một mình sống tại Trương gia thì nhà họ Từ cũng chầm chậm tiến vào nội khán. Thấy Trương Bảo đã đến từ sớm, có lẽ là sớm nhất trong số những nhân vật lớn ở trong gian phòng này. Liền nhận biết được sự lo lắng của Trương Bảo.





Họ Từ làm sao mà bỏ qua cơ hội này. Liền mở giọng nói bóng nói gió:





“Hây, ta đến sớm thế này chỉ sợ bỏ lỡ điều gì?”





Nghe Từ Trường Thanh nói là Từ Tử Am đã hiểu dụng ý liền góp thêm chút gió để tạo nên cơn bão.






“Chắc sợ lỡ mất khoảng khắc tiểu tử họ Trương chiến bại đấy mà.”





Nói đoạn từ kẻ lớn đến nhỏ đều cùng nhau cười to. Nhưng Trương Bảo nào để tâm đến điều đó, ông cũng không nhàn rỗi đến mức mà nói móc đối phương. Cốt lõi là chờ kết quả trận đấu rồi khi đấy ông mới có cái để đáp lễ. Trương Gia khi này cũng không được hòa thuận, điều đó khiến Trương Bảo vô cùng đau đầu.





Người ngoài nhìn vào cũng đủ biết sự mất đoàn kết đang diễn ra ở trong nội tại trong lòng họ Trương. Lẽ đương nhiên Trương Bảo cũng không muốn chuốc thêm phiền phức vào trong người. Nên tạm thời một điều nhịn được chín điều lành. Ánh mắt của ông tiếp tục hướng về nơi ấy.





Chờ đợi Trương Vệ tiến lên.





Thời gian thoáng cái đã qua một canh giờ. Mọi sự chuẩn bị đều đã hoàn tất, và tất cả đều đã ấm chỗ ngồi. Thì cũng là lúc cặp đấu của Trương Vệ cùng Tử Tử Sóc đang chuẩn bị diễn ra.





Sau một loạt những thủ tục rườm rà. Trương Vệ cũng đã đứng đối diện với Từ Tử Sóc cho trận đấu quyết định. Đã từ rất lâu về trước, khi chàng vẫn còn là một cậu nhóc, đã phải chịu không ít những sự bắt nạt đến từ con người này. Chàng đã rất muốn đáp trả nhưng quả thực sự chênh lệch độ tuổi cùng hình thể khiến chàng mãi mãi không thể thực hiện điều mà bản thân mong muốn.





Mà cho dù chàng có muốn thì cũng không thể, bởi vì chàng chưa bao giwof đánh bại được hắn ta trong bất kỳ cuộc đối kháng trực tiếp nào. Nhưng giờ đây đã khác, chàng đã trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn. Vẫn là đối thủ đó nhưng được đặt trong một hoàn cảnh buộc phải giành lấy chiến thắng. Chàng tuyệt nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này mà chứng minh cho kẻ trước mặt thấy, cái giá mà hắn phải trả cho đoạn quá khứ đen tối của chàng là như thế nào.






Từ Tử Sóc thái độ ung dung, dù có chứng kiến thực lực của chàng trước đó. Nhưng với sự tự tin vào khả năng không bao giờ là thừa của bản thân thì hắn nào biết sợ là gì. Cánh quạt vẫn phe phẩy trước sau, ánh mắt kiêu ngạo vô đối. Nhẹ giọng nói:





“Xem ra cả ta và ngươi đều rất mong chờ trận chiến này.”





“Phải, đã từ rất lâu rồi.”





“Vậy thì, đừng khiến ta phải thất vọng.”





Ngay thời điểm đó, âm thanh báo hiệu đã được đánh lên. Cả hai tiến vào thế thủ chuẩn bị giao chiến. Phía trên nơi cao Từ Trường Thanh thầm chủ buộc phải vạch trần Trương Vệ bằng mọi giá. Lão chỉ hy vọng Trương Vệ thật sự là Chân Long, chỉ vừa nghĩ đến đó ánh mắt của lão liền chuyển dịch về phía Trương Bảo. Mà nở nụ cười nham hiểm:





“Chỉ cần Trương Vệ đúng là Chân Long thì ta xem Trương Gia các người làm sau mà ngóc đầu dậy được ở đất Đế Đô này. Khi đó phường thị của Trương gia sẽ nằm trọn trong lòng tay ta.”





Không chỉ mình lão già họ Từ mà cả trong gia tộc họ Trương hầu như rất ít người mong chàng giành được thắng lợi.






Trương Trung cùng các tộc nhân, ngồi ở phía khán đài phía Nam dõi theo Trương Vệ với ánh mắt không mấy thiện cảm. Chỉ cần chàng thua cuộc lúc này, thì chiếc ghế thiểu chủ kia buộc Trương Bảo phải suy xét lại, đó là điều mà lão cáo già Trương Trung muốn thấy nhất. Đứng bên cạnh lão là Trương Khả Nhi, sau ngày hôm qua không thể đến vì vấn đề sức khỏe thì hôm nay nàng đã đến để cổ vũ cho Triết Hạn.





Đồng thời xem trận đấu của những nhân tài khác. Nhìn bóng dáng Trương Vệ dưới sân vẫn như mọi ngày sự yêu mến dường như chưa bao giờ tồn tại trong mắt của nàng.





Hàng loạt các thế lực khác, đều rất quan tâm đến cái tên “Trương Vệ” vì đã có nhiều lời đồn về chàng không những tiêu cực mà còn có rất nhiều sự tích cực bên trong đấy. Việc chàng đánh bại đối thủ Hạ Ngũ đã đủ chứng minh thực lực của chàng không phải hạng xoàng, mà cũng phải nằm trong số những nhân tài kiệt xuất.





Nếu nói họ muốn thâu nhận chàng thì có vẻ còn hơi sớm, nhưng trước mắt những ánh mắt kia đều đang nhìn về một hướng.





Nhưng tất cả những điều đó, đối với Trương Vệ không bao giờ là vấn đề, chàng đến đây chỉ vì một mục tiêu duy nhất là chiến thắng để có thể gặp được mẫu thân. Người mà chàng chưa từng cảm nhận được hơi ấm trong suốt gần mười năm dài.





Trương Vệ chậm rãi, vận lên chân khí. Tẩm cổ năng lượng cường đại vào bên trong song quyền. Lần này chàng muốn tấn công trước, liền chủ động xuất kích.





“Hỏa Bộ.”





Những bước di chuyển rất nhanh, đạp lên mặt sàn bằng gạch, đồng thời lưu lại nơi đó những đốm lửa hồng, hương về phía Từ Tử Sóc. Hắn vẫn tàn nhẫn như vậy,mạnh mẽ phẫy mạnh phần áo trước hông trước một cái thật mạnh, đi theo đó là một kình lực như gió thoảng lam sắc vừa được thổi qua.






Sau đó hắn xếp quạt lại tạo nên một cây thước như lần trước, rồi chạy đến đối ngạnh với quyền kình của Trương Vệ.





Uỳnh.





Cả hai liên tục va vào nhau, Trương Vệ đấm trái rồi lại chuyển sang đấm phải còn họ Từ theo đó mà đỡ đòn, thi thoảng thì đổi sang thế công. Tốc độ của cả hai duy trì trong suốt khoảng thời gian một tuần trà khiến những ai chứng kiến quên cả việc nuốc đi nước bọt của mình xuống.





Giao lưu quyền cước một lúc, Trương Vệ biết rằng cứ thế này cũng không thể thắng được hắn. Liền chủ động lùi lại phía sau, bàn tay hữu bám trên mặt sàn đồng thời dùng tam chỉ vẽ ba đường xuống mặt đất, kéo dài ra gần ba trượng.





Sau đó, bàn tay còn lại đang cong lên phía sau vận ra một vòng tròn ma pháp đỏ.





“Tiếp chiêu, Roi Lửa.”





Lời vừa thốt ra, những đường kẻ chàng vừa vẽ ra đã ngay lập tức dựng lên thành ba chiếc roi dài tương ứng với kích thước mà chàng đã vẽ. Chúng ngay lập tức quật về phía Từ Trường Thanh như những con giun khổng lồ trồi lên từ mặt đất.





Chứng kiến chiêu thức này không ai là không kinh ngạc. Tiêu Biệt Tình một cường giả đến từ Quân Tử Đường đôi mắt phải nheo lại khi chứng kiến điều này, mà miệng phải thốt ra:





“Chẳng phải đây là chiêu thức thuộc Hỏa hệ bậc hai của Trương gia sao. Tại sao tiểu tử này lại học được.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận