Vương Trúc Chi, cũng đã nhận ra điều này từ khi bắt đầu rồi. Cho nên nàng cũng không bất ngờ trước kết cục trên sàn đấu.
Cái mà nàng lưu tâm chính là chàng thiếu niên Trương Vệ lại có được khả năng tâm nhãn. Một khả năng mà không phải ai muốn là có thể học được.
Nhưng cho dù có tài giỏi đến mấy, nhưng khi trúng phải ám tiễn thì cũng hóa người thường. Thương thế của chàng lúc này không hề nhẹ, theo đánh giá của nàng ít nhất đã bị vỡ xương ngực đồng thời nội phòng bị phá mất một phần.
Bên cạnh đó, do Từ Tử Sóc ra chiêu thức vội nên Càn Khôn Khí Trường chưa thể tác động đến cơ thể chàng ngay được. Nhưng với tình hình hiện giờ thất bại là điều khó tránh khỏi.
Cái mà nàng muốn xem nhất, chính là với Dạ Hành Y đương mang trên người thì rốt cuộc kẻ đứng sau lưng Từ Tử Sóc đang muốn điều gì từ hắn.
Thấy hai thí sinh rơi vào bất tỉnh tạm thời, đã khiến quảng trường thoáng tĩnh lặng. Nhưng rồi rất nhanh được khuấy động lên bằng những tiếng hô hào. Chỉ cần có người đứng dậy thì cuộc chiến này sẽ tìm ra người chiến thắng.
Mạnh ai người nấy hét, kích động vào khoảng sân bên trong. Còn phía nội khán phía Bắc, cả hai người làm cha là Trưởng Bảo và Từ Từ Am đều không thể yên lòng mà cũng hòa cùng nhịp thở, mong hài tử của chính mình là người đứng lên.
Độ chừng một tuần trà, Trương Vệ nay đã bị thương tổn nặng. Chân khí hao hụt đi rất nhiều, đồng thời nội thương không nhẹ. Chỉ cần cử động là máu sẽ tự nhiên trào ra không thể kiểm soát.
Nhưng với mục đích mà chàng đang hướng tới, chàng không cho phép bản thân tự động nhận thua. Dù bằng bất cứ giá nào chàng cũng cố gắng hết khả năng để đứng lên.
Đôi bàn tay chàng run rẩy, cố gắng nâng lấy phần cơ thể yếu ớt bằng cả sức lực của chính mình cuối cùng đã có thể quỵ gối được. Nhưng hai tay vẫn phải chống xuống đất để trụ vững và rất khó để có thể đứng lên ngay tức khắc.
Ặc…
“Tất cả… tại mình quá mất… cảnh giác…”
Hiện giờ, Trương Vệ đã là người đầu tiên có sự động đậy. Còn Từ Tử Sóc thương thế của hắn hoàn toàn không có gì đáng ngại. Tuy nhiên do sự chấn động đến từ Dạ Hành Y khiến hắn tạm thời rơi vào hôn mê.
Cũng bởi vì những âm thanh hò hét càng lúc càng lớn. Đã đánh thức được hắn, ngay lập tức hắn ngồi dậy đảo mắt nhìn quanh.
Thấy tình hình chuyển biến theo hướng có lợi dành cho mình, Từ Tử Sóc nhanh chóng vực dậy. Dáng đứng kiêu hãnh giữa khán đài, thanh âm theo đó mà trở nên cường mạnh. Không ngớt những tiếng reo hò gọi tên y:
“Từ Công Tử.”
“Hừ! Trương Vệ, giờ thì ngươi còn có thể làm gì được ta nữa đây.”
Lời nói cùng ánh mắt hướng về phía Trương Vệ đang khó khăn vật vả ngay trên sàn đấu. Theo luật đã ban bố từ trước khi này, Trương Vệ vẫn chưa được xem là thua cuộc. Cho nên trận đấu vẫn sẽ được tiếp tục.
Nhưng đối với những người chứng kiến mà nói, chàng chẳng khác gì là cá nằm trên thớt. Bây giờ đừng nói là đối kháng thậm chí đứng lên chàng cũng chưa chắc có thể làm được.
Người đau đớn khi thấy tình cảnh này là Trương Bảo, dẫu ông biết rằng Trương Vệ sẽ không muốn bản thân mình thua. Nhưng ngay lúc này, ông chỉ muốn hét lên.
“Hãy nhận thua đi.”
Vinh quang hay cái danh hiệu vô địch chả đáng để ông phải đánh đổi đi mạng sống của Trương Vệ, cái mà ông cần chính là chàng vẫn còn khỏe mạnh mà đứng trước mặt ông mỗi ngày mà thôi. Dẫu biết rằng thường ngày, Trương Bảo lạnh nhạt với chàng, đối xử với chàng không khác gì đứa con rơi.
Nhưng thực tế, những gì mà chàng chịu đựng. Trương Bảo luôn nhìn thấy mà còn đau lòng hơn gấp bội phần, cứ hằng đêm sau một ngày dài mệt mỏi vì công việc, ông thường trằn trọc không thể ngủ được vì tự trách bản thân mình đã chèn ép đứa con trai duy nhất mà mình sinh ra.
Mỗi khi như vậy là Trương Bảo lại âm thầm lặng lẽ đến bên ngoài phòng của chàng. Đứng ở một góc tối nhìn vào bên trong, khi thấy những ánh đèn le lói trong đấy đã phần nào lụi tắt thì Trương Bảo mới yên lòng mà về phòng nghỉ ngơi.
Ông biết chứ, biết những kẻ đã bắt nạt chàng như thế nào, đối xử bất công với chàng ra làm sao. Ông vẫn ở đó, đứng một góc không bao giờ thấy. Như thể muốn nói rằng, ông chỉ là một người sống bên ngoài bức tranh gia đình và cuộc sống của chàng mà thôi. Nhưng thâm tâm ông không bao giờ muốn như thế, cái mà ông cần là một cái ôm và gọi hai tiếng ” phụ thân” rồi chàng sẽ đến nói ra hết những uất ức mà chàng đã phải nhẫn nhịn.
Và ông sẽ bước vào cuộc đời chàng, gánh vác tất cả những thứ mà đáng lý một người cha nên làm.
Mỗi đêm, khi chàng rời khỏi Đế Đô đặng đi ra bên ngoài, Trương Bảo luôn đứng bên ngoài phòng của chàng mà chờ đợi. Thứ mà ông chờ không có gì là cao siêu, chỉ cần một ánh đèn, một giọng nói, cùng một nụ cười “Hài nhi vẫn bình an.” là ông đã có thể yên tâm suốt cả ngày dài.
Thử hỏi cái một ai, luôn đứng đó bất kể là nắng hay là mưa chỉ để chờ một người. Mục quản gia là người chứng kiến hết tất cả tình cảm thiêng liêng mà Trương Bảo dành riêng cho Trương Vệ.
Tuy nhiên sự thật vẫn luôn là thử thách và nghiệt ngã. Trương Vệ sinh ra đã là Chân Long Tái Thế, đồng thời lại còn là thiếu chủ Trương gia. Dù không muốn nhưng Trương Bảo vẫn phải cắn răng mà làm như vậy.
Trách nhiệm của chàng không phải là Trương Gia Bảo mà là thiên hạ chúng sinh. Dù cho chàng có là hài tửu duy nhất, ông cũng phải nuốt nước mắt mà dâng tặng chàng cho cái gọi là thiên mệnh. Nếu không có sự cứng rắn của ông, thì liệu một người chỉ biết an phận thủ thường như chàng có chịu cố gắng đến mức độ này hay không?
Nhưng cho dù có tỏ ra dáng vẻ rắn rỏi, nhưng đối diện với lòng kiên định bất chấp thân thể của mình đã không còn chịu thêm được nữa của chàng. Phòng tuyến của ông đã không thể giữ được mà khóe mắt bất chợt ửng đỏ, chỉ cần thiếu một chút là sẽ tuôn ra hai hàng lệ.
Những tiếng âm thanh chửi rủa kèm thách thức không ngừng hướng về Trương Vệ. Khiến Trương Bảo phần nào cũng chạnh lòng.
“Này! tên phế vật, đứng dậy đi chứ!”
“Đứng dậy chứng minh là ngươi là thiên tài đi!”
“Chẳng phải ngươi đã nói sẽ chứng minh cho người khác thấy hay sao?”
“Kém cỏi”.
Cơn đau nhục thể không đáng sợ bằng cơn đau trong tâm hồn, Trương Vệ đã quỳ ở đó một lúc lâu. Dòng máu đỏ từ trong người chàng đã nhướm đỏ cả một góc sân. Giây phút này, chàng đã không còn là chính mình.
Người đau lòng không chỉ có một, Thẩm Y Y vô cùng nóng ruột. Nàng thật sự muốn đến để ngăn trận chiến này lại, nhưng nếu nàng làm vậy thì Trương Vệ sẽ bị xử thua. Nàng đã nhớ Trương Vệ đã từng nói về nó với thái độ vô cùng mong chờ. Chàng đã đánh đổi quá nhiều để đến được ngày hôm nay. Nhưng có lẽ điều đó vẫn không thể nào thắng được cái gọi là sắp đặt.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh bên trong lớp sương mù ẩn ẩn của Từ Tử Sóc khiến không ai biết chuyện gì đã diễn ra. Bởi vì như đã nói từ trước ở Hoa Bắc này chưa từng chứng kiến sự xuất hiện của Dạ Hành Y Phục thì làm sau họ lại có thể nhận ra. Trừ ba con người đang ở khán đài Hoa Bắc.
Kỳ Chính nhìn Trương Vệ quỳ gối đưa lưng lên trời thì trong lòng hối thúc:
“Từ Tử Sóc nhanh lên, hãy đến mà cho cả Đại lục này thấy Chân Long rốt cuộc có hình dáng như thế nào.”