Theo dòng hồi ức của riêng cá nhân của Kỳ Chính trở về đêm hôm trước.
Mặc dù để nói, kế hoạch được đề ra từ ban đầu vẫn đang đi đúng hướng. Tuy nhiên vì đã quá lo lắng cho nên Kỳ Chính đã giống như bao kẻ chuyên đi phá hoại kế hoạch.
Mà tự thân sắp xếp để Hạ Ngũ đối đầu với Trương Vệ từ sớm. Rất may là chàng đã có thể giành được thắng lợi, chứ nếu không thì con cá lớn mang tên Chân Long có lẽ không bao giờ được bắt.
Chính vì lẽ đó, nên lão già Lâm Chánh cảm thấy không vừa lòng với việc mà Kỳ Chính đã làm.
Nên trong khoảng không gian khá chật chội, bên trong một gian phòng cũng chật chội không kém.
Lâm Chánh đương ngồi ở hàng ghế thứ ba từ ngoài đếm vào, bàn tay liên tục chạm đến chiếc ly đã được rót đầy trà ở trên bàn. Mà tâm trạng có mấy phần không thoải mái.
Ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn về phía bên hữu nơi mà Kỳ Chính đương ngồi trên một cái ghế lớn với những hoa văn đầu hổ ở chính giữa hai dãy ghế tính luôn cả dãy ghế của lão và tầm nhìn chỉ thẳng ra phía ngoài.
Sâu trong nhãn cầu của lão nhường như đang suy tính một điều gì đó. Bẵng đi một khoảng thời gian lão liền chủ động mở lời:
“Lúc nãy ta nhận được tin báo truyền về từ Hoa Nam, Thất Đại Trưởng lão của Vũ Hồn Điện đều đã đến đó. Xem ra với sự hiện diện của chúng, cuộc chiến này xem chừng không thể kết thúc sớm trong một ngày một bữa.”
“Tin tức đó ta cũng đã nhận được, tuy nhiên quân lực tiên tộc ở Đế Đô này không còn dồi dào như trước. Cho nên dù muốn cũng không thể làm gì được.”
Kỳ Chính, thư thả trả lời. Bởi vì chuyện này so với chức vụ của hắn không thể nào làm nên chuyện gì to tát. Mà lẽ đương nhiên, Lâm Chánh cũng biết rõ điều này, lão hừ nhẹ một cái bên trong cuống họng rồi nói tiếp:
“Đúng là không thể nhúng tay vào, nhưng ta có một thông tin rất sốt dẻo. Bảo đảm khi Quản đốc đại nhân đây khi nghe xong cũng phải giật mình thon thót”.
Thấy cái dáng vẻ, thần thần bí bí của Lâm Chánh. Khiến Kỳ Chính không khỏi tò mò liền nhanh chóng hồi đáp:
“Đó là chuyện gì?”
“Ngươi cũng biết lão phu vốn có nhiều tay chân ở trong Thanh Thành Thánh Cung mà đúng không?”
Kỳ Chính liền gật đầu thừa nhận, Lâm Chánh mặc dù nhìn lão đơn giản thế thôi. Nhưng tay chân, nhánh rể có rất nhiều. Nếu không như vậy thì làm sao lão có thể ngồi vững trên chiếc ghế Thừa Tướng.
“Từ trong cung truyền ra, thông tin Đại Hoàng Tử sẽ đến đây dự khán vào ngày mai.” Lâm Chánh nhanh chóng kết lời.
Xoảng.
Chỉ cần nhiêu đó thôi đã đủ khiến gương mặt hãi còn tươi của Kỳ Chính chuyển hẳn sang dáng vẻ khó coi.
“Tại…tại… sao lại có chuyện này? Chẳng phải ưu tiên hàng đầu lúc này là bảo vệ Vương tọa ư.”
Kỳ Chính như người mất hồn, nhất thời mất đi sự kiểm soát mà quơ bàn tay vô tình làm đổ hết những thứ trên chiếc bàn bên cạnh bao gồm đồ ăn lẫn thức uống xuống đất khiến chúng rơi vãi khắp nơi.
Nhìn thấy bộ dạng của Kỳ Chính lúc này chín phần mười là đang thấy lo lắng cho bản thân mình rồi. Biểu cảm đấy không thể khiến lão Lâm Chánh bất ngờ, mà ngược lại lão còn nở nụ cười chứa đầy hàm ý, ung dung khoát tay ra sau lưng mà đứng lên. Hướng ánh mắt về phía Kỳ Chính mà nói:
“Ta biết ngươi đang sợ hãi điều gì? Vậy thì tại sao không đánh cược một lần. Cược cả mạng sống, cược cả khả năng trường thọ và cược cả tương lai của người vào đó.”
Nói đoạn Lâm Chánh giơ hai tay lên cao, hướng thẳng lên trần nhà mà hô lớn:
“Ta cũng như ngươi, nếu như bây giờ nhục chí thoái lui. Thì mãi mãi không thể biết được đáp án. Thọ nguyên của ta sắp cạn, quyết liều mình cho lần này, liệu ngươi có dám hay không đây.”
Giọng điệu lên xuống theo tâm trạng, ngữ khí ngạo nghễ như kẻ đang nắm tiên cơ. Đôi mắt già nua của lão bất chợt trở nên hung hiểm bội phần. Kết câu lão không thèm nhìn về phía sau, mà quay lưng về phía Kỳ Chính để chờ đợi câu trả lời.
Về phía Quản đốc của Đế Đô, hắn đang vô cùng rối bời. Bàn tay không tự chủ mà liên tục đan xen vào nhau đồng thời đôi mắt cứ liên tục di chuyển nhìn xuống mặt sàn không rõ nguyên do.
Trong suy nghĩ của chính mình, hắn đương nhiên hiểu rất rõ điều gì sẽ xảy đến. Từ trước đến nay Tiên tộc luôn muốn thể hiện mình là minh bạch và liêm khiết trong mắt con dân Đế Đô.
Đương nhiên sẽ không thể bỏ qua được việc gian lận lần này. Mà hắn lại là Quản đốc một chức vụ đi đầu trong công cuộc đó mà lại phạm phải sai lầm, thì ắt hẳn điều xảy đến với hắn thật không thể diễn tả bằng lời.
Sau tất cả, hắn vẫn rất do dự trong việc đưa ra quyết định của chính mình. Suy cho cùng miếng mồi “Chân Long” đó quá sức hấp dẫn đối với bất kỳ ai.
Nhằm củng cố thêm cho quyết định của mình và lôi kéo thành công Kỳ Chính, Lâm Chánh liền nói thêm vào:
“Trước khi cuộc bốc thăm được diễn ra, ta đã chứng kiến được một chuyện…”
Tâm trạng đang phân vân, thấy đối phương mở lời, Kỳ Chính liền tập trung lắng nghe.
“Nữ Đế đã gặp riêng dược sư họ Thẩm bên trong góc hành lang.”
“Họ có quen biết nhau? Trước giờ ta chưa từng nghe việc Thẩm Gia có can hệ đến Chu Tước Điện.”
“Đó cũng là điều mà ta suy nghĩ, nhưng rồi câu chuyện mà họ nói đã khiến ta lại càng khẳng định hơn về kế hoạch này.” Nói đoạn lão thuật lại hết những gì đã chứng kiến. Khiến mối nghi ngờ trong lòng của Kỳ Chính lại càng được vững vàng.
Ngay thời khắc đó, hắn đã quyết định tiếp tục thực hiện kế hoạch. Mặc dù biết mối nguy hiểm đang thường trực hiện hữu ngay trên đầu.
Quả thật, danh lợi phía trước mắt ai mà không mong muốn cơ chứ. Kỳ Chính xuất phát điểm cũng chỉ là một tên lính quèn trong quân ngũ, may mắn lập được nhiều kỳ công mà không ai ngờ đến mới có thể thuận lợi bước đến chức vụ Quản đốc Đế Đô như lúc này.
Nhưng con người ta thường nói, lòng tham thì vô đáy không bao giờ là đủ. Ở Đế Đô này mặc dù hắn đã có một cuộc sống hằng mong đợi, nhưng thọ nguyên của hắn cũng có giới hạn vì thực lực đã không thể thăng tiến được nữa. Cái hắn cần chính là kéo dài thọ nguyên để tận hưởng cuộc sống này thêm. Mà muốn làm được điều đó, bằng sức thường thì không thể, chỉ có Liên Ngân Bảo Châu của Tiên Đế có thể giúp hắn.
Mà muốn Tiên Đế ban thưởng thì phải lập ra một đại công lớn và Chân Long không phải là kết quả đáng mong chờ hay sao. Lâm Chánh cũng tương tự như vậy, lão suy cho cùng có cốt tiên thọ nguyên hơn người phàm cũng không nhiều. Lão không có căn nguyên để tu luyện, đồng thời đam mê phú quý. Nên mới làm Thừa tướng của Kiến Quốc. Nhưng nay lão cũng đã đầu tám, sống không còn được bao lâu nữa.
Với lão chết là hết, nhưng lưu luyến phàm trần vẫn còn rất cao. Coi như lần đánh cược này, là tự thân lão dành lấy. Dù không muốn chia sẻ nó cho bất kỳ ai, nhưng lão đành phải chia nó cùng với Kỳ Chính vì suy cho cùng Kỳ Chính có cùng một khát vọng trường thọ như lão còn điều gì tuyệt vời hơn thế.
Cuối cùng thì Kỳ Chính cũng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn mà nó có thể mang lại. Liền cùng Lâm Chánh đánh cược cho lần này, đồng thời cầu mong Hoàng tử đến muộn. Bởi vì thời gian vẫn chưa từng được thông báo xuống, cho nên dù Trương Vệ có là Chân Long hay không đều sẽ được giải quyết sớm bằng cách đưa Trương Vệ ra đánh trận đầu tiên vào hừng đông.
Khi đó thì sẽ tránh được những cớ sự về sau. Nhưng đối với Lâm Chánh mà nói, lão vẫn không yên lòng về kế hoạch này. Liền cắt cử một vài thân tín đứng chờ trước bờ biển Bắc dặn dò họ khi thấy ánh sáng phát ra từ trong sương mù. Thì ngay lập tức truyền tin báo đến Tâm Thanh Trường ngay lập tức để lão cùng Kỳ Chính có thể tìm cách thu hồi thật nhanh Dạ Hành Y.