Cũng trong đêm đấy, tại Vấn Lạc Nhai.
Đông Phương Nghi, cùng Địa Linh và Vạn Độc ngồi bên một chiếc bàn cờ vây, với hai quân cờ trắng đen bên dưới máy đình quen thuộc. Nàng xã mái tóc suôn mượt của nàng xuống đến sống lưng. Phần còn lại thì được nàng gấp nên một vài nếp bằng trâm cài. Nàng ngồi bên hữu còn hai linh thú kia ở phía đối diện, cả ba cùng nhau chơi một ván cờ trong tâm thế thư giãn và giải trí.
Thì đột nhiên, gió bất chợt thổi nhẹ qua nơi nàng đương ngồi. Trong nguồn gió đó chứa một loại khí tức khác biệt, khiến Địa Linh phải cử động đôi tai của mình để lắng nghe cử động xung quanh để xem thử đó là ai. Nhưng như thể đã biết trước nàng thư thả cầm lên một quân đen đặt nó vào một vị trí trên bàn cờ rồi nói:
“Người đến là khách, cứ tự nhiên mà lộ diện đi.”
Lời nói của nàng vừa dứt, từ trong không gian tối. Một đạo nhân ảnh từ từ hiện thân, người này mày rậm sóng mũi cao rất giống với người của Tiên giới. Đồng thời trên lưng vác theo một cây đàn tỳ bà. Không cần nhìn cũng đoán ra được hắn lad Vu Chính.
Vu Chính nở nụ cười thân thiện, đồng thời tiến lại gần nơi bàn mà tao nhã nói:
“Đông Phương cô nương thật là có nhã hứng. Ở một nơi như thế này, uống trà đánh cờ quả thật là tiên cảnh.”
Nghe những lời đó, nàng không nói chi nhiều. Chỉ dùng tay ra dấu, ngay lập tức hai linh thú của nàng liền di dời đi chỗ khác chừa lại một cái ghế trống để Vu Chính có thể ngồi xuống.
Hắn cũng rất tự nhiên, thấy nàng đã mời thì không có gì là khách sáo. Trực tiếp ngồi xuống, sau đó đưa ánh mắt quan sát nàng một lúc thì buộc miệng khen.
“Nàng vẫn đẹp như ngày đó, nếu nàng không cố chấp vì thứ không thuộc về mình. Thì chắc có lẽ giờ này nàng đã yên bề gia…”
Lời chưa nói ra khỏi miệng, một cơn gió thoảng nhẹ nhàng đánh qua má trái của Vu Chính. Lẽ đương nhiên là hắn không thể bị ảnh hưởng gì, nhưng hắn đã nhận ra là nàng đã ra tay liền hừm nhẹ một cái.
“Chậc như vậy mới đúng là Đông Phương Nghi mà ta từng quen biết.”
Trong khi hắn đang trò chuyện với nàng thì đằng sau lưng hắn, một đốm sáng tròn hồng phấn bay lên.
Phóc.
Theo sau âm thanh đó là một linh thú, hình thù như hồ điệp. Với hai đôi cánh đen hai bên đi kèm với một thân thể giống y như người tí hon ở giữa. Đồng thời phía đuôi có 6 chiếc đuôi cáo, loài linh thú này là “Cáo Tiên Hồ Điệp” cũng thuộc hàng siêu hiếm trên đại thiên thế giới. Điều đặt biệt là nó là giống đực và có một mái tóc giống một nữ miếng xoài cắt đôi ngay góc trán bên phải.
Vừa lộ hình là nó hất cái phần tóc đó một cái, đi kèm với vẻ mặt hết lên đầy kiêu ngạo. Khiến Địa Linh cùng Vạn Độc thấy ngứa mắt.
“Sau mà ta thấy ngứa mắt dữ vậy.”
“Bình tĩnh, đợi chút nữa cả ta và ngươi xử nó.” Vạn Độc nói.
Ánh mắt của Cáo Tiên không mở ra vì nó rất kiêu ngạo, như thể không một ai đáng để nó mở mắt ra mà nhìn. Lại càng khiến hai linh thú ứa gan, khi mà nó lại di chuyển gần với cả hai nhằm thể hiện ra mức độ chênh lệch quý phái.
“Đừng có cản ta.” Địa Linh nổi máu, muốn lao đến ăn thua đủ với đối phương. Nhưng đã bị Vạn độc nhanh chóng nắm tay lại can ngăn.
“Đừng, đừng bình tĩnh dùm cái đi.”
…
Trái ngược sự vui nhộn đang diễn ra ở một góc mái đình. Thì Đông Phương Nghi cùng Vu Chính lại khá căng thẳng và nghiêm túc. Nàng chủ động mỉm cười mà nói:
“Không biết Vu đại lão nhân đây có nhã hứng đánh cùng ta một vài ván cờ chăng?”
“Được, không thành vấn đề.”
“Ta thích quân trắng cho nên, ta sẽ chọn nó.” Đông Phương Nghi lạnh lùng nói.
“Hảo, không thành vấn đề.”
Nói đoạn, cả hai dùng một chút khả năng của bản thân thu hồi quân cờ trở lại vào trong bát. Do chiếc đàn quá vướng bận cho nên Kỳ Chính cũng làm một vài động tác tay nhằm thu hồi nó vào bên trong nạp giới rồi ung dung nhìn xuống bàn cờ. Trong đêm tối, không gian ở Vấn Lạc Nhai vốn dĩ đã vô cùng tĩnh mịch, lại vô tình làm nhân chứng cho một trận đấu trí của cả hai người quả thật là điều thật hiếm thấy.
Trước khi đánh quân cờ đầu tiên, Đông Phương Nghi nhã nhặn nói:
“Ngươi đến đây, thì chắc hẳn đã có một kế hoạch chu toàn cho đại nghiệp của chính mình rồi nhỉ.” Nói đoạn nàng chủ động ra quân trước, quân trắng được nàng để ở chính giữa bàn cờ.
Vừa nghe đến đó, Vu Chính không giấu được nụ cười đậm liền cầm một quân đen lên mà đáp:
“Xem ra, Đông Phương công nương đã nhìn ra tất cả mọi kế hoạch của ta rồi. Vậy thì ta rất muốn nghe từ miệng cô nương tất cả những gì cô nương biết.” Nói đoạn hắn đặt quân đen ở góc vuông bên phải chỗ của nàng đương ngồi. Như thể một nước đi quái dị, chứng minh cho nàng thấy hắn có một suy nghĩ khác người.
Để đáp lại, Đông Phương Nghi cười khẽ rồi nói:
“Được thôi!” Nói đoạn nàng cầm thêm một quân trắng và nói.” Cách đây 2 ngàn năm trăm năm khi ta đến m Giới, rồi bị Bạch Hổ cùng Lưu Nghị Thành vây đánh. Ngươi đã ở đó chứng kiến tất cả nhưng không hề can dự, ta nói có đúng không.” ( Từ giờ khi hết một đoạn hội thoại là một quân cờ được hạ xuống mình sẽ tránh lặp lại, trừ khi có gì đặt biệt)
Lời nàng nói ra, khiến sắc mặc của Vu Chính khẽ biến, nhưng không hề rõ ràng. Hắn cầm lên và hạ xuống rất nhanh. Rồi đáp:
“Đúng.”
“Ngươi không ra tay, không phải vì ngươi muốn xem kịch hay mà là ngươi đang chờ đợi xem Long Huyết mà ta đánh đổi hàng ngàn năm rốt cuộc là thứ gì phải không.”
“Chính xác.”
“Nhưng sau đó sự xuất hiện của Lâm Trân Trân đã hóa nguy thành an. Khiến ngươi bỏ lỡ cơ hội vàng, nhưng ngươi không bỏ cuộc mà đồng thời ẩn danh chờ đợi sự xuất hiện thực sự của Chân Long. Thời khắc Kim Long thăng thiên, ngươi biết rằng hắn đã trở lại, cho nên ngươi đã triệu hồi tất cả những thuộc hạ đã bài bố ở lục địa Hoa Bắc này từ trước bằng mật lệnh “Bảo”.”
Càng nghe, nhãn cầu của Vu Chính càng nở ra. Hắn kinh ngạc trước những gì bản thân nghe được. Khiến hắn dù không muốn nhưng vẫn phải nói:
“Tuyệt thật, không ngờ cô nương lại nắm rõ đến như vậy.”
“Chưa hết, hôm nay ngươi đến đây vì đã an bài xong đại kế hoạch của chính mình rồi.” Nàng không ngừng lại mà nói thẳng vào trọng tâm vấn đề. “Ngày trước ngươi đến Đế Đô, bởi vì biết rằng ta ở Vấn Lạc Nhai này ắt hẳn là có nguyên do, ngươi cũng đã lảng vảng ở khu vực này một thời gian và phát hiện ra Trương Vệ đang được ta bí mật nuôi dạy, cho nên ngươi đoán năm bảy phần cậu ta là Chân Long Tái Sinh.
Ngươi gặp cậu ta, nhưng không nhận ra được điều gì khác lạ. Cho nên đánh liều đưa cậu ta vào mộng cảnh nhằm thử xem có Long Cốt hay không, nhưng kết quả không ngoài dự liệu ngươi đã thấy được Trang Minh Viễn ở đó.
Và ta dám đánh cược rằng ngươi đã nói với Trang Minh Viễn như thế này. “Với sức mạnh hiện tại cả ta và ngươi đều không thể thắng được Thanh Long, Liên Hoa Thất Sắc đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của hắn. Vậy chi bằng ta có một kế hoạch hoàn mỹ hơn. Đó chính là Vương Tọa của Cửu giới. Chỉ cần ta và ngươi phối hợp, thì sẽ lấy lại được Long Thể Chí Tôn.” Ta nói không có gì sai chứ?”
Nàng chỉ mới nói đến đây thôi, gương mặt của Vu Chính liền biến sắc. Hắn cười gượng, rồi đặt quân cờ xuống suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Ngươi quả thật đã biết quá nhiều rồi.”