Đại Lục Liên Hoa


Vu Chính, mặc dù nói hắn ta bí ẩn. Nhưng điều đó có lẽ ứng với người khác mà thôi, đối với Đông Phương Nghi nàng nắm rõ con người này trong lòng bàn tay. Bằng chứng đơn giản nhất có thể thấy được chính là cái kết giới bao phủ của Vấn Lạc Nhai lúc này, cùng Đào Hoa Trận đồ ngoài kia đều đang không hoạt động đúng như những gì chúng cần làm.





Hay nói một cách đơn giản, chính nàng đã để Vu Chính tiến vào bên trong đây. Với điều gì thì có cá nhân nàng mới biết được.





Về phần Vu Chính hắn cũng không thể ngờ, bản thân lại đang vướng vào một kế hoạch gì đó của Đông Phương Nghi. Hắn cứ nghĩ kết giới yếu đi là do cơ thể của nàng bị nội thương hay gì đó mà thôi. Nhưng nhìn nàng lúc này, khỏe mạnh hồng hào sinh đẹp như ánh trăng rằm thì làm gì có chuyện thương tổn nguyên khí.





Nhưng hắn cũng không phải là loại người nhát chết, dù so về sức mạnh hắn vẫn là một kẻ Thâm Tàng Bất Lộ không dễ để nhận biết được thực hư. Cho nên hắn muốn lưu lại xem thực sự nàng đã biết được những gì.





Hắn tiếp tục ra quân, để cùng nàng trò chuyện lâu nhất có thể. Còn Đông Phương Nghi khi hạ cờ nàng chỉ liếc khẽ xem biểu cảm của y mà thôi.





“Bây giờ ở phía bên kia sông Hồng đội quân của ngươi đã chuẩn bị xuất phát rồi, ta nói đúng không.”






Vu Chính mỉm cười, nụ cười đậm nhất mà hắn từng thể hiện ra tính từ lúc xuất hiện đến giờ.





“Đúng.”











Sông Hồng.





Bên kia bờ sông Hồng nơi thuộc địa phận của Lưu Quốc, hướng về phía Bắc nơi có Đế Đô phồn hoa.





Có đến gần nửa vạn người đều được khắc hoa tử đằng trên một bộ phân bất kỳ trên cơ thể đứng xếp ngay hàng thẳng lối. Bọn họ đều là những cao thủ trên đại thế giới có thể đem ra so sánh với lực lượng quân đội trấn giữ Thăng Long Thành của Thanh Long. Mỗi người cầm cho mình một loại binh khí và pháp khí khác nhau với khí thế này thì một cuộc hành quân với quy mô lớn sắp sửa diễn ra.





Dẫn đầu bọn họ là một trong số những người đã nhận được phong thư “Bảo” khi trước. đó là nam nhân ở Hoàng Kim Phường ở Hoàng Châu tên Châu Bá Khả. Thực lực 85 tầng công pháp, sức mạnh trăm người địch một, vô song cái thể.





Đứng bên cạnh y là Trúc Nam Phong, hắn đã đến theo lời hiệu triệu của Hạ Chấn Bảo “Vu Chính” . Tay phải cầm pháp khí Thánh Quang Bút, uy danh thiên hạ. Cả hai đều đang chờ đợi ánh mặt trời ở phía Đông phát ra tia sáng đầu ngày là lập tức xuất quân.





“Vượt qua con sông này, chỉ trong vòng nửa buổi sáng sẽ đến được Đế Đô trước giờ Thìn hội quân cùng Lý Linh Ngọc. Chà, ta rất muốn xem thử Đế Đô phồn hoa nhướm màu máu sẽ như thế nào.” Trúc Nam Phong nói với ngữ khí lạnh lùng.





“Ta không quan tâm đến, lũ Tiên tộc bên kia sông. Chúng sẽ được nếm mùi thiết chùy của bổn tế, rồi chúng sẽ biết được rằng ai mới là kẻ mạnh.” Nói đoạn hai tay cầm lên song chùy dậm một cái thật mạnh xuống mặt đất, tạo nên một cơn sóng nhỏ lan ra xung quanh làm gợn cả mặt nước dù cách tận nửa dặm đường mới đến.






Khi vầng thái dương vừa mới ló dạng, bên bờ sông Hồng một số lượng lớn người đạp nước mà tiến vào Kiến Quốc bằng đường thủy. Họ bay lượn không khác gì những cánh chim đại bàng phủ kín cả một góc trời, ai không biết cứ ngỡ là mảng bụi khí nhưng thực tế là nữa vạn quân đang hừng hực khí thế sát khí ngút trời.





Bên đây bờ sông Hồng. Quân đội hoàng tộc Tiên giới hạ trại không xa sông do Tướng Quân Nùng Vân Sa chỉ huy, đã nhận ra sự hiện diện của đạo quân này. Nùng Vân Sa vội cầm lên song chùy bằng sắt đứng giữa cơn mưa người mà vận lên Võ Hồn Chân Thân to lớn màu xanh ngọc bích đánh đông dẹp tây cản đường tiến của cả đạo quân.





Sự chống trả quyết liệt đến từ Tướng quân, khiến Châu Bả Khả thích thú hắn quay lại nói với Trúc Nam Phong:





“Con mồi này là của ta, cấm ngươi được nhúng tay vào.” Nói đoạn hắn đạp mạnh xuống đất bay đến đối đầu với Nùng Vân Sa hai cao thủ song chùy đại chiến ngay đại bản doanh của Tiên tộc.





Còn Trúc Nam Phong không ai ngăn cản bước tiến của y. Hắn chỉ việc cầm lấy pháp khí lướt nhẹ vào quân doanh, hàng loạt quân sĩ đã tử nạn. Chỉ trong nửa giờ giao chiến quân đội của Tiên tộc đã nằm xuống quá nữa. Và đã không còn đủ khả năng cản bước tiến của đội quân “Bảo”. Phong thái chiến đấu của y rất là hưởng thụ, không muốn giết đối thủ ngay. Mà tự tay hành xác đối phương đến mức không còn nguyên dạng mới thôi, hắn coi đó là một tác phẩm nghệ thuật sống động chân thật nhất.





Đương nhiên quân đội Tiên tộc không hề có một. Trước khi trại quân đầu tiên thất thủ bọn họ đã đánh trống báo hiệu đột nhập cho các doanh trại khác, cho nên một bức tường phòng thủ đã nhanh chóng dựng lên bên ngoài cách Đế Đô 200 dặm. Sự yếu kém trong việc chống trả này của Tiên tộc sớm muộn cũng sẽ bị vượt qua bởi vì số lượng quân hiện tại không đủ để họ có thể chống trả với quân lực thiện chiến đến như vậy. Huông chi lúc này ở Đế Đô thành không hề có sự phòng bị trước.





Bên cạnh đó quân đội của Kiến Quốc cũng không thể tham chiến. Vì họ đã bị điều quân đi khỏi đây vào tối qua đặng bổ xung quân lực cho Tiên tộc bên trong cánh cổng Tiên giới. Nên hiện giờ tính tổng quân lực của toàn khu vực phía Bắc lục địa chưa tới năm ngàn quân mà tất cả những điều này, trên bàn cờ vây Đông Phương Nghi đã nói:






“Ngươi đã tính toán chuyện này từ rất lâu, không phải tự nhiên mà Thất Đại Trưởng Lão mấy ngàn năm hiềm khích với nhau. Lại đồng lòng hợp sức mà chống lại Tiên gia, chẳng qua chúng đã được ngươi tung tin đồn bên trong nội bộ rằng Ma Tôn sắp tái thế. Bọn chúng đương nhiên là không muốn điều đó diễn ra cho nên bằng mọi giá phải củng cố quyền lực của mình, mà không có điều gì tuyệt vời hơn là một chiến thắng trước Độc Cô Ngạo Tuyết. Ngươi đã ép Tiên giới phải chia quân đi đấu với Ma tộc đồng thời phải bận rộn bảo vệ Vương tọa ngay thời điểm diễn ra Tam Minh Tranh Bá.





Khi đó Đế Đô này, chẳng khác gì chốn không người. Chỉ cần một tác động đủ lớn là đủ để biến nó thành bình địa. Những kẻ dưới trướng của ngươi chỉ có thể cần đến Đường chủ Tiên tộc mai ra mới có thể ngăn chặn. Nhưng giờ ở bên trong Tiên giới hay ở đây đều không có sự hiện diện của những cao thủ Tiên tộc. Quả là một nước đi không thể lường trước được.”





Theo lời nói của nàng, ở một vùng núi trên Đại Lục Hoa Nam.





Với ánh sáng màu đen phủ rộng khắp một khu vực lớn. Phía trước một cánh rừng rậm rạp, là đại bản danh của Ma Tộc.





Bên trong một doanh trại được làm từ những chất liệu lều trân quý. Có bảy vị lão giả dáng vẻ của ai cũng đều hung ác đương ngồi bàn chính sự. Người ngồi ở vị trí cao trọng nhất là Đại Trưởng Lão “Viên Lập.” Lão là người lớn tuổi nhất ở đây, tóc cùng râu đều đã chuyển hết sang màu trắng. Nhưng dáng đứng thì không có vẻ gì là yếu đuối. Lão vẫn có thể đứng vững mà không cần gây hay thứ gì để đỡ. Điểm nhấn của lão nằm ở bộ râu dưới cằm dài chưng 7 tấc.





Bên dưới là sáu vị Trưởng lão hàng đầu của Ma giới tất cả tề tựu về đây chính là muốn đánh bại Tiên tộc trên Hoa Nam này.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận