Đại Lục Liên Hoa


“Đánh đi!!!”





“Đánh hắn!!!”





Tâm Thanh Võ Trường đang bị những lời nói của những con người không thân không thích của Trương Vệ hò hét như thể chàng là kẻ thù của họ.





Điều đó lại càng khiến cho Từ Tử Sóc bị thôi thúc. Hắn lúc này đã khá mệt mỏi trong việc hành hạ chàng.





Mặc dù nói, trận chiến đáng lý đã phải kết thúc từ lâu. Nếu như hắn không mang lên người Dạ Hành Y. Chính vì lẽ đó chiến thắng này được hắn xem như một sự sỉ nhục.





Hắn muốn một trận chiến quyết liệt hơn, và dữ dội hơn đến giây phút cuối cùng chứ không phải tẻ nhạt và buồn chán như vậy.





“Đứng dậy đi, TRƯƠNG VỆ. Ta muốn ngươi đứng lên đối đầu với ta một cách quang minh chính đại.NHANH!!”





Lời hối thúc của hắn, mặt dù rất có sức nặng. Tuy nhiên cá nhân Trương Vệ mà nói lúc này, cơ thể của chàng đã không còn đủ sức để làm bất kỳ điều gì nữa.






Tuy nhiên chàng vẫn được xem là vẫn chưa mất khả năng chiến đấu, nên cuộc tỉ thí vẫn được tiếp tục diễn ra.





Bây giờ mục tiêu của Từ Tử Sóc cũng đã không còn. Chàng đã không phải là Chân Long thì cái mà hắn cần là một cuộc chiến hoành tráng.





Niềm kiêu hãnh bên trong con người hắn, không cho phép hắn thắng một cách khó coi như vậy. Bởi vì hắn coi thường chàng cho nên chàng không được dồn ép hắn đến mức phải gian lận.





Hắn càng nhìn chàng vật vả, thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu giống như phát điên. Lúc này hắn muốn làm một điều gì đó nhưng không biết là làm điều gì.





Cuối cùng thì hắn nhảy lùi lại về phía sau một đoạn. Lồng ngực đập lên liên hồi. Rồi trong sự mất khống chế của thần trí. Từ Tử Sóc đã vận lên toàn bộ công lực bên trong cơ thể bạo phát ra bên ngoài.





Một mảng lớn khí lực lam sắc bao phủ lấy thân thể của hắn. Đồng thời vũ khí cũng đã được hắn truyền vào một cổ năng lượng hùng mạnh đến độ phát ra cả hào quang.





Kình khí từ nơi hắn phát ra dữ dội không kém phần mạnh mẽ. Khiến từ khắp các khán đài đều có thể nhận ra được, hắn đang dồn toàn lực cho chiêu thức này.





Trương Bảo là người đã từng giao đấu với võ kỹ của Từ Gia Trang. Nên chỉ cần nhìn cách vận khí là đã biết hắn ta muốn làm gì. Liền nhanh chóng rời khỏi ghế tiến lại gần chỗ của Từ Gia một cách khẩn trương, mà quát lớn:





“Ta nói, các ngươi hãy mau ngăn hắn lại. Nếu Vệ nhi của ta có bất kỳ mệnh hệ nào thì đừng trách Trương Bảo ta tàn ác.”





Giọng nói của ông có phần cọc tính, truyền đến màng nhĩ của những người Từ Gia đang có mặt bên trong nội khán. Khiến họ không kìm lòng được mà buông lời sỉ vả. Từ Tử Am đương nhiên là không thể nhịn nhục được, vì đó không phải là tính cách của lão, liền đáp:





“Nếu Vệ nhi của ngươi có tài, thì có phải bị ép đến thế không. Nếu biết chỗ của mình ở đâu thì chỉ cần đầu hàng là được, hà cớ gì vùng vẫy rồi nói bọn ta tàn nhẫn.”





Sự tranh luận của hai gia tộc lớn, mặc dù Trương Bảo là người có lý, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ cá nhân nào đứng về phía ông. Cho dù đó là Thái tử Đường Gia Truyền hay là Quản đốc Kỳ Chính vì suy cho cùng bọn họ cũng không muốn sen vào, cơ bản họ như cỗ máy luật đã là luật.





Nếu Trương Vệ muốn bảo toàn sinh mệnh thì chỉ cần đầu hàng là được. Không cần cố gắng đến mức độ này nó quả thật không cần thiết. Việc Từ Tử Sóc ra đòn mạnh hay không là chuyện của cá nhân hắn. Trương Bảo đưa ánh nhìn phẫn uất của mình nhìn thật rõ từng biểu cảm trên gương mặt của những người ở đây.






Câu trả lời cho ông là sự thờ ơ đến từ bọn họ, ánh mắt của họ như thể nói thẳng với ông rằng. Mọi chuyện là đều do Trương Vệ tự chuốc lấy không thể trách họ được. Khiến Trương Bảo không còn cách nào hơn đành trở về chỗ ngồi, mà hướng tầm nhìn xuống sàn đấu. Trong sự tức giận đang bị dồn nén trong tâm khảm, ông đã vô thức xiếc chặt nắm đấm trên bàn tay phải đến nổi nó trở nên trắng dã không còn chút máu nào mà ông vẫn chưa dừng lại hành động đó.





Nhìn đứa con mà bản thân ông chưa từng làm điều gì cho nó, khiến Trương Bảo chạnh lòng. Chiêu thức này, nặng thì chàng sẽ thành phế nhân, nhẹ thì thương tật, buộc Trương Bảo phải tự hỏi chính mình điều gì là quan trọng nhất với ông lúc này. Tình cảm phụ tử ư? Hay là sự phồn thịnh của Trương gia ? Giờ không còn có sự thiệt hơn nặng nhẹ mà đó là tình cảm ông dành cho cái nào lớn hơn mà thôi.





Bên phía dưới sân, mặc dù cơn đau như cắt thẳng vào nội tạng nhưng Trương Vệ vẫn cứng đầu như vậy. Chàng vẫn cố gắng quỳ lên, chứng minh cho tất cả thấy chàng vẫn còn chiến đấu được, mặc dù bản thân chàng đã không còn có thể làm được điều gì nữa.





Bộ y phục mà chàng đương mang, là một bộ đỏ trắng thiết kế như một ngọn lửa đang bùng cháy. Đó là trang phục dành cho Trương Gia Bảo tượng trưng cho Hỏa Diễm nhiễm đỏ trời xanh. Nhưng nay đã vì chàng mà trở thành Hỏa Diễm nhuộm đỏ trời máu.





Tuy là vậy, nhưng trong thâm tâm chàng chưa bao giờ chàng muốn bản thân chiến thắng như lúc này. Đôi bàn tay không còn chút sức lực mạnh mẽ bám lên mặt sàn, không thể tự khống chế mà run lên một trận. Nhưng ở nơi đó chàng vẫn có thể tụ lại một chút khí lực nhằm phản công khi cần thiết.





Nhưng đối thủ có chàng có để điều đó diễn ra hay không, rất khó nói bởi vì lúc này Từ Tử Sóc đã cường hóa võ kỹ lên mức cao nhất:





“Ngũ Thước Tuyệt Không, Đại Liên Nhất Kích.”





Chiêu thức được hắn mạnh mẽ ảo hóa ra hình ảnh năm thước kẻ màu xanh với kích thước hơn mười trượng xếp lại thành hình tương tự một đóa hoa năm cánh. Khí kình mang theo khí lực mạnh mẽ phát ra xung quanh cuốn phăng hết tất cả những thứ tạp vật đang hiện hữu bên dưới mặt sàn.





Võ kỳ này chú trọng lực tay, cho nên cổ tay của hắn đã phát ra một vòng ma pháp màu xanh mang biểu trưng của công pháp Từ Gia Trang”Tam Thanh Chân Khí.” Hướng tấn công đã nhắm thẳng về phía Trương Vệ, chỉ cần một cái vung tay thì tất cả chúng sẽ nhắm đến chàng mà đánh.






Khi thấy chiêu thức của Từ Tử Sóc quá lợi hại khiến không khí lại lần nữa được náo động lên.





“Hay! Hay lắm!”





“Kết thúc trận đấu này đi!”





Về phía Từ Tử Sóc hắn mặc dù rất muốn có một trận đấu nghiêm túc với chàng nhưng lúc này hắn lại có một suy nghĩ khác, tàn ác hơn và mất đi nhân tính hơn:





“Trương Vệ, trong hai năm ngươi đã có thể làm được đến mức này, thì khi có thêm thời gian ngươi còn có thể làm được những gì? Hôm nay, bằng mọi giá ta sẽ phế ngươi đi, để ngươi mãi mãi không thể tìm ta để trả oán được nữa, lúc đó ngươi sẽ cũng chỉ là một tên phế nhân không hơn không kém.”





“Đi cho ta, Sát.” Từ Tử Sóc từ khoảng cách xa, đưa hữu thủ cầm quạt lên cao chuẩn bị chém xuống.





“Từ Tử Sóc, nếu ngươi dám xuống tay thì hôm nay ngươi chết chắc.” Ngay thời khắc đó, Trương Bảo bỏ qua hết tất cả những sĩ diện của một tộc trưởng, bỏ qua cả an nguy hệ lụy của gia tộc. Để gánh vát lên vai trách nhiệm của một người cha chỉ thẳng ngón tay xuống Tâm Thanh TRường mà quát lớn.





Lời nói của ông, không ai là không nghe thấy khiến sự tập trung ngay lập tức đổi chiều nhìn về phía khán đài phía Bắc xem thử Trương Bảo sẽ làm gì?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận