Bên khán đài phía Nam có không ít người của Trương Gia Bảo.
Họ chứng kiến việc, Trương Bảo phẫn nộ chỉ tay xuống bên dưới sàn đấu cùng ngữ khí không coi ai ra gì.
Dù đối với người khác hành động này có thể xem là cao thượng. Nhưng trong mắt những người cùng tộc lúc này là ông đang bán rẻ họ.
Vốn dĩ, Trương Vệ đúng là người được đánh giá cao bên phía Trương Gia lúc này. Nhưng việc chàng thảm bại một cách nhục nhã nhưng vẫn cố gắng chiến đấu không khiến trái tim những con người này rung động.
Mà ngược lại đối với họ mà nói chàng đang mang danh dự của gia tộc mạt sát trên võ đài cho thiên hạ cười nhạo.
Cộng thêm việc, lúc này Trương Bảo bất chấp hậu quả sẵn sàng ngăn cản họ Từ kết thúc cuộc chiến lại càng khiến bọn họ sinh thêm lòng bất mãn. Chưa kể đến việc Trương Vệ vượt qua quy định của gia tộc mà sở hữu võ kỹ, đã phần nào tạo nên một cơn sóng ngầm trong lòng những tộc nhân Trương gia.
Trương Trung là người thông minh, lão đã nhận ra điều này từ sớm. Cơ hội ngàn vàng để lão có thể thay thế vị trí của Trương Bảo đang ở trước mắt thì làm sao lão có thể bỏ qua.
Ngay lập tức lão dùng lực đập bàn tay xuống thành ghế rồi nhanh chóng đứng lên. Từ phía bên này lão chỉ một ngón tay về phía Trương Bảo mà quát:
“Trương Bảo! Ngươi đang biết bản thân đang làm cái gì hay không? Tên tiểu tử Trương Vệ có đáng để ngươi làm như vậy ư? Bọn ta tuyệt đối không để ngươi làm càng.”
Phía sau lưng Trương Trung còn ba trưởng lão nữa nhưng họ dường như không hề có một chút ý kiến nào về việc này. Mặc dù nói hiện tại, Trương Thừa Hức hay bất kỳ trưởng lão nào khác đều không hẳn đứng về phía Trương Trung trong việc này.
Nhưng để họ lựa chọn đứng về phía Trương Bảo thì cũng không hẳn bởi vì ông đang làm một điều không hề đúng đắn vào lúc này với cương vị của mình.
Về phía các gia tộc lớn nhỏ khác đang có mặt mà chứng kiến sự việc nội bộ Trương Gia Bảo đấu đá lẫn nhau. Thì cũng mừng thầm trong lòng, vì đây có thể là dấu chấm hết cho thời đại huy hoàng của Trương gia mà điều đó đồng nghĩa các gia tộc khác ít nhiều đều sẽ được hưởng lợi. Dù là trực tiếp hay là gián tiếp.
Nhưng về phần mình, Trương Bảo lúc này đã muốn đánh đổi tất cả vì để bảo vệ máu mủ duy nhất của mình. Ông đã không còn muốn làm người cha khó tính mà ngay thời khắc này ông muốn trở thành một người cha đáng kính bên trong ký ức của Trương Vệ. Vẫn với ngữ khí phẫn nộ, ông cao giọng quát:
“Từ Tử Sóc, nếu hôm nay ngươi dám hạ thủ. Thì Trương Bảo ta cũng sẽ không nương tình mà đòi lại công đạo cho nhi tử của chính mình. Ta sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu.”
Câu nói đó của Trương Bảo chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt những người bên trong nội khán trong đó có cả Kỳ Chính một Quản đốc của Tiên tộc ở Đế Đô này.
Với những lời lẽ phạm thượng như vậy, nếu ông thực sự ra tay ngăn cản trận chiến bên dưới thì thể hiện của Kỳ Chính sẽ được đặt vào đâu.
Ngay lập tức, từ chỗ ngồi bên phải của thái từ Đường Gia Triền, Vu Chính liền vận công. Khiến khí lực của hắn ngay lập tức xuất hiện phủ lấy cơ thể hắn một màu đỏ trắng. Ẩn ẩn trong màn sương chân khí là một cái đầu hổ răng kiếm.
Đồng thời lạnh nhạt, đưa ra lời cảnh báo:
“Trương Bảo! Nếu ngươi còn tiếp tục làm càng thì đừng trách bổn tọa ra tay trấn áp.”
Trước sự đe dọa đó, Trương Bảo dường như không có chút gì là lo sợ.
“Mục nhi ta sẽ bảo vệ cho nó, bằng cả sinh mạng này.” Ông tự nói với chính mình, sau đó cuồng phát ra thực lực thật sự mà từ rất lâu chưa có một ai chứng kiến được nó. Một ngọn lửa bừng cháy trên góc khán đài đi kèm là một cổ năng lượng chỉ bằng một cái nắm tay hình thù như một đốm lửa nhỏ khắc chữ “Hỏa”. Ngay sau đó một cổ năng lượng khác được khắc lên chữ “Thiên” đồng dạng xuất hiện, cả hai bay lượn xung quanh cơ thể của Trương Bảo theo những cung tròn khác nhau.
Nguồn khí lực này của Trương Bảo đã khiến tất cả phát hoảng đến nổi trơ mắt mà nhìn ông đang thị uy sức mạnh. Với cảnh giới “Thiên” thì ngay tại khán phòng này dường như chỉ có mỗi mình Vương Trúc Chi là có thực lực vượt cấp ông mà thôi. Điều này quả thật khiến tất cả đều phải được mở rộng tầm mắt.
Tiêu Biệt Tình người đến từ Quân Tử Đường khi chứng kiến điều này, thất kinh đến nổi quên cả việt phải nuốt nước bọt xuống. Đồng dạng với ông còn có những con người khác quên cả việc thở là ra làm sao.
Nhưng dù nói gì đi nữa thì Trương Bảo hiện tại đang phải một mình đương đầu với hơn 20 cường giả khác nhau với thực lực cùng cảnh giới không thể xem nhẹ. Cho nên sự bất ngờ chỉ lưu lại trong một khoảng khắc ngắn ngủi thì ngay lập tức tất cả đã cùng nhau phát công, nhằm áp chế lại khí thế đang hừng hực của Trương Bảo.
Suy cho cùng, bọn họ đều có Tiên giới chống lưng, cho nên không có việc gì phải kiêng nể gia tộc họ Trương cả, nhưng thực tế lúc này trước mặt bọn họ chỉ có mình Trương Bảo đứng ra thách thức những con người này. Trương Gia Bảo không hề muốn nhúng tay vào, bởi vì họ muốn quy trách nhiệm về một mình Trương Bảo mà thôi.
Trương Bảo biết bản thân ông nên làm gì, lười mạnh miệng nói:
“Chuyện này chỉ có cá nhân Trương Bảo ta, không hề can dự đến Trương Gia hay bất kỳ ai khác. Ta đứng ở đây với cương vị là thân phụ của Trương Vệ, vì dòng máu chảy trong huyết quảng đó bằng bất cứ giá nào ta cũng phải cứu về. Cho dù hôm nay trời có sập xuống nếu Từ Tử Sóc không chịu thu tay lại, thì Trương mổ quyết nhuộm đỏ Tâm Thanh Trường.”
Nói đoạn ông mạnh mẽ cường hóa sức chiến đấu của bản thân lên, khiến Hỏa Công trên cơ thể thiêu cháy cả một góc khán phòng. Từ dáng đứng cho đến cách hành xử của Trương Bảo chưa bao giờ ông lại uy mãnh đến như vậy, như thể với ông trước mặt chính là chiến trường còn ông là dũng sĩ.
“Khá lắm! Quả nhiên là một người khẳng khái, chính trực dám nghĩ dám làm.” m thanh đó vang lên trong bầu không khí đang vô cùng căng thẳng, khiến mọi người lập tức nhìn về phía nơi phát ra cổ thanh âm đó. Không ai xa lạ, Vương Trúc Chi đương ngồi dựa lưng vào ghế, bàn tay hữu nhẹ nhàng thục nữ, mềm mại đặt lên bờ má trắng, đồng thời lấy thành ghế làm điểm tựa.
Nàng lười nhát pha lẫn một chút hứng thú mở lời khen Trương Bảo. Khiến cả gian phòng nhất thời nín lặng, nhưng nàng đã từng nói sẽ không tham gia bất kỳ sự việc gì cho nên nàng cũng chỉ là một khán giả bất đắc dĩ cho cuộc xung đột này mà thôi.
“Các vị đừng lo lắng, ta chỉ đến đây tham quan một chút. Chuyện chính tà đúng sai trong thiên hạ này nhất thời bổn cô nương không có hứng thú.”
Nhìn thấy Trương Bảo bất chấp làm đến mức này đã khiến không chỉ trong gian phòng phía Bắc mà còn những khán giả bên trong Tâm Thanh Trường cũng phải bàn tán:
“Trương Bảo Chủ đang đứng ra bảo vệ hài tử của mình kìa.”
“Chẳng phải trước giờ, tên “phế phẩm” đó bị ông ta từ chối nhận người hay sao. Sao nay lại khi quân phạm thượng để bảo vệ hắn.”
“Nghe đâu hắn đã vượt qua Thí Luyện Trường ở mức cao đấy, nên lão nhận lại con là đúng rồi.”