Đại Lục Liên Hoa


Không khí bên trong nội khán phòng phía Bắc đang không ngừng leo thang theo thời gian. Tất cả có diễn ra hay không phụ thuộc rất nhiều vào việc Từ Tử Sóc có dám xuống tay với Trương Vệ hay không mà thôi.

Do nhất thời bị lời nói của Trương Bảo làm cho phân tâm. Thì nay, Từ Tử Sóc vẫn kiên định với quyết định của chính hắn là diệt trừ đi mối họa mang tên “Trương Vệ”.

Hắn đang định xuống tay tiếp thì ánh mắt lộ ra dáng vẻ bất ngờ. Trương Vệ đang ở trước mắt hắn khó khăn mà đứng dậy.

Dù rằng cơ thể chàng lúc này đang bê bết máu.

Chàng đã nghe thấy cũng đã nhìn thấy những gì mà Trương Bảo đang làm vì chàng. Chàng hiểu rằng ông đã đánh đổi rất nhiều, có thể là liều cả mạng sống để chàng không bị họ Từ làm cho thành phế nhân.

Vậy thì làm sao mà chàng có thể không cố gắng vực dậy bản thân nhằm chứng minh cho tất cả thấy rằng. Chàng bây giờ có thể làm được những điều không tưởng.

Một lần nữa, ý chí trong lòng chàng lại được đánh thức mà bỏ qua hết thảy những cơn đau nhục thể để cố gắng vì ước nguyện của chính mình.

Sự ấm áp của tình thân không phải đây là lần đầu chàng được cảm nhận nhưng lần này nó xuất phát từ người đã rất lâu không hề cho chàng có cái loại cảm giác đó. Khiến chàng vô cùng cảm động.

Đôi mắt ngấn lệ, hai dòng huyết men theo khóe môi không ngừng chảy xuống thấm đỏ cả thân hình chàng. Dáng đứng một vai cao, một vai thấp, chân trụ vẫn còn đứng vững nhưng chân còn lại đã dường như bị thương tích khiến chàng giờ đây trông chẳng khác gì một xác sống.

Trương Vệ nhìn khí lực của Từ Tử Sóc đang hướng về mình thì, hàm răng nghiến chặt lộ ra một màu đỏ. Đồng thời tròng mắt cũng chuyển sang hung tợn.

Lúc này đối với chàng không còn điều gì phải lùi bước nữa. Hình ảnh này của chàng đã hiện hữu bên trong đôi mắt của Thẩm Y Y, nàng đứng trên khán đài phía Bắc và chứng kiến tất cả.

Sự lì lợm, bất chấp sinh mệnh ấy của chàng đã khiến trái tim nhỏ bé của nàng như thắt lại. Trong một khoảnh khắc dâng trào của cảm xúc. Nàng đã định di chuyển lên đặng giải cứu cho chàng. Nhưng ngay thời điểm đó, khi nhìn thấy bước chân nàng đang không tự chủ mà tiến lên vài bước.

Thẩm Viên Bác đã ngay lập tức ngăn lại.

“Y Y con không được can thiệp vào chuyện này. Người tên Trương Vệ đó không xứng đáng để con làm như vậy.”

Nàng bị Thẩm Viên Bác can ngăn nhất thời, sắc mặt rối bời:

“Nhưng thưa sư phụ…con…”

Thẩm Viên Bác hằn giọng:

“Nếu con còn biết ta là sự phụ thì lùi xuống.”

Không phải đây là lần đầu tiên Thẩm Y Y bị sư phụ của mình quở trách, những lần trước đây nàng đều cúi đầu lắng nghe mà tuân lời làm theo. Nhưng không hiểu sao khi này, nàng lại muốn chống lại điều đó.

Bàn tay hữu của nàng giấu sau lưng gần sát với đùi đã được ống tay áo thừa ra che mất đi. Tại nơi đó, tay của nàng đã nắm lại thật chặt, hành động ấy của nàng không phải là nàng đang giận dỗi, mà là nàng không biết nên làm thế nào mới đúng, nên đang tự chất vấn mình bằng cách hành hạ thân xác của chính nàng.

Thử hỏi một người mới biết đến loại tình cảm nam nữ như nàng, lại tận mắt chứng kiến người mình thương khốn khổ vật vã mà không đau lòng cho được. Tâm trạng như thể trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực vì thấp thỏm lo lắng cho sự an nguy của đối phương.

Nếu nàng chọn nghe theo con tim mách bảo, thì nàng có thể ngăn được trận chiến này mà cứu cho Trương Vệ khỏi một nguy cơ dính một thương tích nặng, nhưng như thế thì sao? Nàng có thể sẽ đắc tội với Tiên tộc thậm chí sư tôn mà nàng luôn tôn kính có thể phải thay nàng mà lãnh lấy hậu quả.

Nhưng chỉ là ngăn cản điều tồi tệ, phá luật một chút liệu mọi chuyện có trầm trọng đến thế. Ngay đến nàng cũng rất là mâu thuẫn, nàng chỉ muốn đến nơi đó khuyên Trương Vệ hãy đầu hàng mà thôi, chuyện tưởng chừng như giản đơn mà sao lại khó khăn đến vậy.

Nếu nàng làm liều thì nàng sẽ mất đi người có công tạo nên một Thẩm Y Y như hiện tại, khiến nàng phần nào chùn chân mà chết lặng tại chỗ. Chỉ có thể tự trách bản thân nàng không đủ dũng khí để làm một điều gì đó giúp cho Trương Vệ.

“Tỷ đừng lo, nam nhân trong thiên hạ này không ít. Trương Vệ là kẻ phiền toái, vướng vào hắn sẽ nhận lấy những sự đàm tiếu không cần thiết. Nghe muội cùng sư tôn đi, Ha.”

Thẩm Viên Trúc, nhìn ra được nỗi lòng của Y Y. Vì dù sao cả hai cũng đều là nhi nữ, chỉ cần xem xét biểu cảm là đọc được suy nghĩ của đối phương rồi.

Thấy nàng đang kìm nén trong cảm xúc, Viên Trúc không hề do dự tiến đến gần. Nhẹ nhàng dùng tay của mình chạm đến bàn tay đang siết lại thật chặt của Y Y mà dịu dàng gỡ nó xuống.

Nhưng dù mọi người có nói gì thì nàng vẫn không thể chống lại con tim đang thôi thúc vì tình yêu của nàng.

Sỡ dĩ nàng trở nên như vậy, âu cũng bởi vì đã chứng kiến khí khái anh hùng của Trương Bảo, không màng tất cả để bảo vệ người mà ông xem là quan trọng. Tuy nhiên Trương Bảo đang quá là liều lĩnh vì một mình ông phải chiến đấu với rất nhiều cao thủ trên khắp đại lục Hoa Bắc này. Điều này khiến nàng thấy lo lắng thêm cho phụ tử nhà họ Trương.

Điều Trương Bảo làm đã khiến một người như nàng hổ thẹn, dù nói nàng có tình cảm đối với Trương Vệ nhưng đặt nào vào tình cảnh này thật quá sức cho một sự lựa chọn đúng đắn. Lúc này nàng chỉ có thể nhìn xuống không gian bên dưới, bàn tay trong vô thức mà đưa lên lồng ngực mà nói thầm trong lòng:

“Thứ lỗi cho ta không thể.”

Kim Châm Thẩm Gia tôn chỉ hòa hoãn, cho nên việc can dự vào việc này dường như là không thể nào. Cho nên nhóm người của Thẩm Viên Bác chọn cho mình một vị trí an toàn đặng chứng kiến sự việc đang diễn ra. Mà cho dù lão cùng hai đệ tử của mình ở tâm của cuộc chiến cũng chưa chắc sẽ có điều gì diễn ra.

Bởi vì những người ở đây đều hiểu rõ, nếu chạm vào người họ Thẩm thì chẳng mấy chốc mà họa sẽ ngay lập tức sẽ đến gõ cửa.



Không gian bên trong khán phòng này, quả thật là ngột ngạt. Tất cả chỉ đang chờ đợi một động tĩnh là có thể khơi màu cho một cuộc chiến không khoan nhượng, Trương Bảo tuy đang hướng tầm nhìn về phía những con người phía trước nhưng ông vẫn luôn chú ý với diễn biến dưới sân.

Chỉ cần Từ Tử Sóc nhanh chóng thu lại cường công. Mà dùng một chiêu thức đơn giản hơn để kết thúc trận chiến này thì ông sẽ không cần phải phí sức để làm gì cả. Lúc đó thì ông cũng không nhất thiết phải kéo tất cả những con người ở đây vào một cuộc chiến không rõ mục đích.

Tuy nhiên, có vẽ như điều mà Trương Bảo muốn sẽ không bao giờ diễn ra. Khi thấy Trương Vệ với dáng vẻ của một kẻ không thiết sống nữa, vật vờ đứng lên mà tiếp tục chiến đấu, Từ Tử Sóc đã ngay lập tức tối đa hóa sức mạnh của chính mình. Nhất quyết đánh gục Trương Vệ cho bằng được, bất chấp sự đe dọa đến từ Trương Bảo, thậm chí hắn còn không quan tâm đến cuộc chiến của những người khác, mà chỉ chăm chăm đến mục tiêu của hắn mà thôi.

“Nếu ngươi đã đứng lên, vậy thì lần này ta sẽ khiến ngươi phải nằm lại đây thêm một lần nữa.” Lời nói vừa dứt, Tử Tử Sóc mạnh mẽ vung tay chém đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui