Điều mà Trọng Nghi nói khiến những người bên trong phủ đều nhìn nhau, quả thật những điều mà nàng nói đến là những điều mà bọn họ vẫn chưa có thể nào hình dung ra được là nàng đang ám chỉ điều gì.
Chỉ cần nhìn bàn tay của Cao Lỗ một lần duy nhất đã ngay lập tức nhận định hắn là một cung thủ điều này là lần đầu bọn họ được chứng kiến. Trương Bảo ngồi lẳng lặng một chỗ, ngay từ đầu ông chưa hề mở lấy một lời. Ông đến đây cốt là để chứng kiến Trương Vệ bị xét xử đồng thời nhìn xem biểu hiện của chàng sẽ như thế nào.
Khi nhìn thấy cái dáng vẻ nhút nhát, vô tội đó của chàng khiến ông phần nào phất vọng. Không phải là ông mong Trương Vệ phạm tội, nhưng chỉ ít chàng cũng nên cho ông thấy một chút khí khái gì đó của nam tử hán. Nhưng kết quả nhận lại quả thật khiến Trương Bảo mang một bụng thất vọng tràn trề, cho nên ông mặc cho Trương Trung cùng Thừa Hức muốn binh vực Trương Vệ thì cứ việc, bản thân ông không một chút ý kiến.
Trương Vệ mặc dù đang giả vờ, nhưng thấy thái độ thờ ơ đó của Trương Bảo thì buồn bã vô cùng. Một phần kế hoạch lần này của chàng không ngoài dự liệu mà muốn gây sự chú ý của phụ thân chàng. Chàng muốn chứng kiến ông sẽ đứng ra bảo vệ cho mình, nhưng kết quả lúc này với chàng mà nói là một sự thất vọng tràn trề.
Ánh mắt của chàng hạ xuống sự lạnh lơi, thay vào đó là nỗi niềm u sầu mà cúi gằm mặt xuống đất.
Về phần Lý Đạo, ông là người được Lý Thiên Bảo giao cho trách nhiệm là đến giải quyết triệt để vấn đề này cho nên đã không hề chần chừ mà đứng lên chắp tay hướng về phía Trọng Nghi mà nói:
“Thứ lỗi cho tôi nông cạn, không biết lý do gì mà đại nhân lại có kết luận như vậy.”
Trước câu nói đó, Trọng Nghi bèn liếc nhìn thần sắc trên gương mặt của Lý Đạo đồng thời, không quên dò xét biểu hiện của những người xung quanh, nhất thời ủy khuất thì mỉm cười. Nàng biết đã đến lúc giải thích những suy tính của bản thân rồi. Liền chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ.
“Nếu đã muốn biết vậy thì nghe cho rõ đây, hãy đến nhìn thật rõ ràng trên bàn tay của tên tội nhân họ Cao mà xem xét cho thật rõ xem trên đó có những gì…”
Lời nàng vừa buông ra, ngay lập tức vài tộc nhân nhà họ Từ và Lý tiến đến chỗ của Cao Lỗ mà xem xét. Vệ phía Cao Lỗ hắn cũng rất phối hợp đưa bàn tay của mình xòe ra cho mọi người cùng xem xét. Dù những người đến cố gắng soi xét kỹ đến mức nào thì đôi bàn tay đó quả nhiên không có gì khác thường.
Nên lại càng khiến không khí trở nên khó lý giải bằng lời. Thấy vậy Trọng Nghi chậm rãi giải đáp tất cả:
“Trên bàn đó chẳng phải có những vết chai, do việc luyện tập mà nên hay sao.”
Theo lời đó, ánh nhìn của những kẻ đứng cạnh mới có thể chú ý đến những vết chai trên bàn tay của Cao Lỗ thì nhất thời những kẻ này liền hiểu ra vấn đề mà bất chợt đổ mồ hôi lạnh. Trương Vệ quỳ bên cạnh nhìn thấy sự việc thì cũng đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Chàng thầm thán phục vị quan này quả thật cao minh. Bởi vì những kẻ luyện võ như là chàng, đôi tay không thể không có những vết chai sạn. Những vết chai sạn ở trên bàn tay Cao Lỗ đã ngầm bán đứng hắn rồi.
Trọng Nghi thấy bọn họ đã nhận ra vấn đề liền thay họ nói ra điều mà bọn họ không hề nhận ra từ trước:
“Trên tay của Cao Lỗ đã có những vết chai sạn chứng minh rõ ràng là y đang luyện cung và là một cung thủ giỏi. Chỉ có những người luyện cung mới có thương tích kiểu đó trên mép ngón trỏ trên bàn tay phải. Ta nói đúng chứ.”
Lời nói của nàng, nhất thời khiến Từ Trường Thanh và Lý Đạo nhất thời hoang mang vì quả thật hắn đúng là cung thủ không sai. Bất chợt nàng nói thêm:
“Không phải từ gia muốn nói là hắn dùng được cả đao lẫn cung đó chứ. Ta lại không biết Từ Gia các người gồm có những thủ vệ như thế nào ư.”
Nghe thấy những lời đó, bọn họ như chết đứng nhất thời trở nên hoang mang tột độ. Nếu nói như vậy thì hôm nay, Trương Vệ đã hoàn toàn vô tội. Tuy nhiên những con người này muốn vịn vào một điều gì đó, cho nên bằng tất cả khả năng của chính mình họ đành cố tin vào việc Trương Vệ có thể làm được chuyện này.
Từ Phúc đại diện cho gia tộc họ Từ tiến lên, đứng gần Trương Vệ và nói:
“Nếu như chứng minh được Trương hiền diệt đây là một kẻ võ nghệ cao cường. Thì chuyện này, sẽ không còn gì là khúc mắt nữa rồi.”
“Vậy là Từ Gia đã chấp nhận có sự không chính xác trong lúc này.” Trọng Nghi dùng giọng điệu có phần coi rẻ mà nói. Hiểu được điều đó, tuy nhiên Từ Gia Trang họ vẫn muốn bắt Trương Vệ nên mặc kệ tất cả mà bình tĩnh nói:
“Quả thật, trong chuyện này có nhiều khúc mắc. Tuy nhiên Từ Gia khẳng định bảy phần Trương Vệ có can dự đến chuyện này. Mong đại nhân hãy kiểm tra thật kỹ để tránh bỏ lỡ tội phạm.”
“Vậy Từ Gia các ngươi, đang tự vả vào mặt chính mình.” Trương Trung không nhịn được mà thêm lời mỉa mai vào. TRương Gia Bảo từ đầu đến giờ, vẫn mặc định giữ im lặng chỉ mình Trương Trung cùng Trương Thừa Hức là không nhịn được mà buộc phải lên tiếng. Vì hai người họ dù gì cũng không bao giờ để những gia tộc khác có cơ hội chèn ép gia tộc của mình.
“Xin, đại nhân thành toàn.” Mặc kệ những lời đó, Từ Phúc vẫn một mực kiên định với ý kiến của chính mình mà xuống nước cầu xin.
Trọng Nghi thấy vậy, cũng thấy là hợp lý. Dù gì nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức không đáng có nếu thực sự Trương Vệ có thực lực đáng gờm như vậy. Nhưng để mà nói, Trương Vệ trong mắt nàng dường như không có một cảm giác đe doạ. Nàng cũng là một người tu hành có thực lực không hề thấp, nên chỉ cần nhìn thấy khí bên trong người chàng cũng đoán chàng chỉ là một kẻ vô năng.
Nhưng để đáp ứng yêu cầu của Từ Phúc cùng cả gia tộc họ Từ đồng thời giải tỏa bớt đi những căng thẳng hiện tại đang tồn tại. Nàng đã truyền lệnh xuống dưới mang một thao nước chứa Ngự Huyền Thạch lên để kiểm tra chàng. Và kết quả quả thật không có một chút gì bất ngờ, Trương Vệ đúng là một kẻ vô năng nhàn rỗi.
Khiến Lý Tấn lúc này, cảm thấy kinh ngạc. Trương Vệ đúng là một kẻ không hề có sự tiến bộ nào, mà còn thụt lùi thậm chí đến chút tu vi cũng đã không còn. Sau ngày hôm đó, Lý Tấn đã phải chịu hình phạt không hề nhỏ đến từ gia tộc Họ Lý.
Bởi vì hai gia tộc đã có một liên minh không rõ ràng, tuyệt nhiên họ Trương đã không còn can dự thì hai gia tộc cũng không dám đặt tội đến đối phương. Cho nên để mà nói, tất cả những năm qua Lý Tấn chẳng khác gì là một con tốt thí cho ngày hôm đó, hắn từ một thiếu gia ăn xài phung phí, sống trong xa hoa. Thì đùng một cái phải sống trong nhà kho, ăn những đồ ăn của hạ nhân.
Ra bên ngoài vì để tránh mất sĩ diện của gia tộc thì hắn buộc phải khoác lên người một bộ mặt giả dối, cho nên mỗi lần gặp Trương Vệ hắn đều muốn gây chuyện với chàng. Buộc chàng phải đánh mình, đặng có cái cớ để thử xem chàng có thực sự là che giấu điều gì đó không.
Trong vô thức hắn cảm thấy một vị đắng mà chua chát bên trong khoang miệng, vì Trương Vệ lúc này chẳng phải đã nói với hắn rằng, ngươi đã thấy được quá khứ khi trước của mình là do ta tạo ra hay không. Khiến hắn cảm thấy đau như dao cứa trong lòng, từ một con trưởng địa vị có thể đầy hứa hẹn, giờ đến với đại hội này chẳng qua hắn chỉ là hàng thải của gia tộc mà thôi. Thậm chí hắn không giành được thắng lợi có khi còn mất đi hết tất cả những gì hiện tại. Những điều đó làm sao có thể nuốt trôi.