Từ đau thương hóa thành hận thù. Lý Tấn nghiến răng tự nhủ:
“Trương Vệ, quả thật năm đó. Đúng là do ngươi mà nên, vậy thì ta buộc phải khiến ngươi phải trả giá hết tất cả những gì mà ta đã phải nhận.”
Ở phía xa, cách Lý Tấn không xa lắm. Khuất Duy Công dựa lưng vào một cột trụ mà hướng tầm nhìn xuống bên dưới. Cậu ta đã từng chứng kiến Dạ Hành Y Phục đương nhiên là biết được công dụng của nó. Thấy Từ Tử Sóc, dùng nó để thắng một cách bẩn thỉu như vậy thì thấy vô cùng ngứa mắt. Nhưng để mà nói để cậu ta đứng ra vạch trần thì dường như là không thể. Vì dẫu nói điều gì đi chăng nữa, Trương Vệ cũng không có chút thân thiết gì với cậu.
Cho nên cậu ta, chỉ có thể lẳng lặng chứng kiến sự cố chấp đang hiện hữu bên trong con người của Trương Vệ mà thầm cảm phục ý chí phi thường mà không phải ai cũng có.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó mà thôi.
Bên cạnh đó, không ai để ý đến một người đang có một biểu hiện lạ, bởi vì diễn biến bên ngoài quá là căng thẳng khiến không ai có thể rời mắt. Ở một góc khuất, Trương Triết Hạn đang phải tự kiềm chế bản thân của chính mình, bởi vì mùi máu có chứa chân khí là một món ăn mà loài quỷ cực kỳ thèm khát. Huống chi hắn mới chỉ trở thành quỷ trong thời gian ngắn. Cơn thèm khát như kiến cắn vô cùng ngứa ngáy và khó chịu.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể lộ ra cái dáng vẻ, hai hàng nước giải chảy dài trên khẩu hình được. Nên đành phải tránh mặt để tự kiềm nén chính mình. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng đã nếm được mùi vị của máu, của thịt đồng loại là như thế nào. Khiến cơ thể hắn không khác gì một con quỷ thật sự khi chỉ biết đến thịt người. Những sợi gân góc trên thân thể, không thể tự chủ mà nổi lên khắp người.
“Grừ… Grừ… ta cần máu… máu.”
Trương Triết Hạn co quắp cả người. Đôi bàn tay không ngừng run rẩy từng trận bởi vì hắn đang trở nên vô cùng khát giống như một kẻ nghiện.
Ở một phía khác, Trương Gia dẫn đầu bởi lão già Trương Trung nhìn thấy tình cảnh Trương Bảo hiện tại thì cũng đã lộ ra những ưu phiền nhất định. Mặc dù nói, họ không muốn can dự vào việc Trương Bảo đương làm, nhưng để mà nói ông cũng là tộc trưởng. Và cũng là người có thực lực cực cao không phải ai trong tộc cũng có thể sánh bằng.
Trương Thừa Hức, nhìn thấy tình cảnh này thì tức giận.
“Ta nói, phụ tử nhà này càng lúc càng làm quá đáng. Thật không coi phép tắt ra gì mà.”
Ở đây Trương Hoàng là người có tuổi lớn nhất và cũng là người nhìn thấu đáo mọi chuyện nhất liền chống gậy tiến lên vài bước về phía trước. Rồi chẩm rãi dùng tay nhàn rỗi vuốt bộ râu hãy còn dài của chính mình rồi nói:
“Chúng ta dường như đã quên mất một chuyện.”
“Là điều gì?” Mọi người bất ngờ trở nên thắc mắc.
“Chính là Trương Vệ là đệ tử của Đông Phương Nghi. Chẳng phải vị dược sư đó đã giao Trương vệ lại cho chúng ta ư. Nếu nó có mệnh hệ nào, chẳng phải trách nhiệm đã thuộc về chúng ta.”
Nghe những lời này những người họ Trương nhìn nhau, không biết nên nói gì. Quả thật nhất thời nôn nóng nên bọn họ quên mất Trương Vệ nhờ có ai mới trở nên cường mạnh như lúc này.
Thừa Hức biết rằng tình cảnh lúc này thập phần khó lý giải. Bèn thở dài một hơi nói:
“Đành rằng là vậy, nhưng thử nghĩ mà xem. Đây là đất của Tiên gia nếu chúng ta chỉ vì một Đông Phương nghi mà đắc tội với họ thì chẳng phải tự diệt đi con đường sinh cơ hay sao?.”
“Chính vì thế lại càng khiến chuyện này trở nên phức tạp, nếu Trương Vệ có mệnh hệ gì thì Đông Phương Nghi cũng không hề tha cho chúng ta dễ dàng.”Trương Hoàng nói.
Khả Nhi đứng bên cạnh, nghe mọi người cứ luân phiên nhắc đến Trương Vệ thì nhất thời trở nên cáu kỉnh mà nạt nộ.
“Tên Trương Vệ đó, luôn tạo ra rắc rối cho tất cả những người xung quanh hắn. Tại sao chúng ta cứ phải chú ý đến hắn cơ chứ.”
Trương Hoàng liền lên giọng nhắc nhở:
“Khả Nhi, chúng ta là người một tộc đương nhiên không phân biệt nặng nhẹ ai quan trọng hơn, mà là xem chúng ta cần phải giúp gì được cho nó. Hay là không cần làm gì.”
“Vậy thì sao chứ, dù gì chúng ta cũng không chung một dòng máu.” Trương Khả Nhi, lớn giọng vì nàng không nhịn nổi những người trong gia tộc này. Bọn họ đều suy nghĩ cho lợi ích của bản thân, nàng cũng như vậy nhưng nàng lại nghĩ cho gia đình nhỏ của mình hơn.
Lúc này thời hạn của trận đấu cũng đã trôi qua hơn nửa giờ đồng hồ. Mà không khí buổi sớm mai lại nhất thời lại quad mà căng thẳng.
Gia tộc họ Trương đàn đứng trước một tình hình vô cùng khó khăn không biết nên lựa chọn thế nào. Nên dù muốn dù không họ vẫn im lặng mà chờ xem diễn biến sẽ tiến triển đến đâu.
Trương Trung đương nhiên hiểu rất rõ, chỉ cần Trương Bảo thân bại danh liệt. Thì kế hoạch của lão sẽ thành công mỹ mãn. Cho nên dù cho những người khác nói gì, lão vẫn không can dự mà chờ đợi thời khắc mà lão mong chờ nhất.
Về phía Lý Gia cùng các thế lực khác, bọn họ đều đã biết Trương Bảo sẽ dùng hết khả năng để cứu lấy nhi Tử của mình. Nên đương nhiên bọn họ sẽ không muốn điều này diễn ra. Thực tế bọn họ cũng chẳng màng đến việc thắng bại của Từ gia chẳng qua là Kỳ Chính đang muốn như vậy nên bọn họ đành phải đu theo. Bởi vì đất Hoa Bắc này là của Tiên gia cho nên bọn họ dù muốn hay không vẫn phải nhìn sắc mặt của Tiên tộc để mà hành xử.
Bên dưới võ đài.
Từ Tử Sóc đã không màng đến hậu quả, quyết định ra nhanh chiêu thức của mình. Kình khí đến từ chiêu thức đấy, ngay lập tức tràn ra khiến Trương Vệ vốn đã yếu. Nay lại bị sát thương đó công kích khiến chàng thêm một lần nữa thổ ra một dòng máu tươi.
Sức mạnh đó, khiến chàng đã không còn đủ khả năng trụ vững thêm được nữa. Đôi chân của chàng cuối cùng đã rời khỏi mặt đất và nghiêng cả thân mình ra phía sau. Đôi mắt cũng không còn tự chủ mà đã nhắm nghiền lại mà chấp nhận sự thất bại này. Dù chàng có muốn nhưng khả năng của bản thân chàng đã thực sự chạm ngưỡng.
“Mẫu thân hài nhi xin lỗi, con đã cố gắng hết sức rồi. Có lẽ con không thể gặp được người nữa rồi.” Hình ảnh chàng ngã xuống kết hợp với tia sáng lúc buổi sớm phía Đông đã kéo dài bóng hình của chàng thêm ra. Trong hình ảnh đó chứa một sự u buồn, một sự mất mát không thể nào đong đếm.
Tuy nhiên Từ Tử Sóc không hề nhân dượng cứ thế tiếp tục ra chiêu, khiến Trương Bảo trên cao nhìn thấy thì hét:
“Là do ngươi chọn, không trách được ta.”
Lời vừa dứt, Trương Bảo ngay lập tức biến mất để lại trên khán phòng một đốm lửa đỏ. Ngay lập tức ông xuất hiện trên đỉnh đầu của Trương Vệ, nhưng khi ông chưa kịp ra tay thì kẻ đã đứng trước mặt ông mà ngăn cản lại chính là Kỳ Chính.
Biết đối phương sẽ không dễ dàng gì để mình ngăn lại chiêu thức này. Trương Bảo ngay lập tức dùng tối đa sức mạnh tích tụ lại bên trong lòng bàn tay, một đạo quang mang hỏa diễm màu đỏ thẫm với ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
“Hỏa Liên Chưởng.”
Lời vừa xuất, một đóa hoa sen bằng lửa đỏ đi kèm với những đường lửa cuộn theo hình dạng xoắn ốc được Trương Bảo phóng ra. Khí thế dũng mãnh, đến nổi khiến Kỳ Chính cảm giác được sự bỏng rát trên da mặt.