Khí chiêu vừa xuất, Kỳ Chính ngay lập tức bị áp đảo bởi Hỏa Chân Khí cường hãn phát ra từ người của Trương Bảo.
Khiến hắn nhất thời cảm thấy ngộp, nhưng vẫn kịp thời vận lên chiêu thức, chuẩn bị ứng chiến.
Ngay thời điểm mấu chốt này, một âm thanh từ đâu đó truyền đến.
“Dừng tay.”
Cổ âm thanh này, không lớn cũng không nhỏ chỉ ở mức độ vừa phải. Nhưng cũng đã đủ để khiến cả Tâm Thanh Trường nhất thời chấn động.
Thứ âm thanh đó không hề đơn giản như cái vẻ bề ngoài, mà lại chất chứa một loại sức mạnh kinh thiên động địa.
Vừa truyền tới, nó đã mạnh mẽ đập tan Hỏa Chân Khí của Trương Bảo chỉ trong một cái nháy mắt. Đồng thời phá luôn Tam Thanh Chân Khí của Từ Tử Sóc, hóa giải hoàn toàn võ kỹ của y trước khi y kịp chạm vào người của Trương Vệ.
Khiến Từ Tử Sóc nhất thời không kịp hiểu chuyện gì đương diễn ra. Trong khi sự kinh ngạc đi kèm với ngạc nhiên vẫn đang mơ hồ hiện lên trong tâm trí thì cơ thể của Từ Tử Sóc đã bị một cổ kình lực từ trên không mạnh mẽ giáng xuống ghim chặt cơ thể nam nhân của hắn trên mặt sàn thi đấu.
Từ lúc Trương Bảo biến mất cho đến lúc Từ Tử Sóc bị kìm hãm lại diễn ra quá nhanh, khiến tất cả những nhãn cầu thông thường không thể nào theo kịp. Khiến họ vẫn chưa kịp chuyện gì đương diễn ra, thứ mà họ có thể biết được chính là thanh âm “Dừng tay” kia.
Bởi vì nó mạnh đến mức khiến không ít những màng nhĩ phát ra tiếng e e vì quá lớn. Ngữ khí cùng chất giọng của giọng nói lại vô cùng quen thuộc đối với cá nhân Kỳ Chính, cho nên vừa nghe thấy nó gương mặt của hắn đã ngay lập tức đại biến, trở nên trắng bệch như thể không còn một chút giọt máu nào.
Bịch.
Trong sự sợ hãi lấn át tâm trí, Kỳ Chính chỉ còn có thể làm theo phản xạ tự nhiên mà quỳ luôn xuống sàn. Bàn tay chắp lại cúi đầu hô lớn:
“Hoàng tử thánh an.”
Hành động đầy bất ngờ này của Kỳ Chính kéo theo những nhân vật lớn bên trong khán phòng phía Bắc kinh ngạc. Đột nhiên từ phía sau bọn họ, Lâm Chánh cũng quỳ xuống bàn tay chắp lại đưa lên quá đầu, đồng điệu hô lớn:
“Đại hoàng tử thánh an, Quận chúa thánh an.”
Lời vừa tuôn xuống toàn bộ hết thảy những người bên trong Tâm Thanh Trường đồng loạt quỳ rạp xuống đất đồng thanh đồng điệu.
“Đại hoàng tử thánh an, Quận chúa thánh an.”
Trương Bảo thấy biểu hiện của những người trong đây, thì ông đoán chắc người đến là người của Tiên giới. Nên theo thông lệ, ông vẫn phải quỳ mà hành lễ. Tuy nhiên để đề phòng lại có kẻ định hãm hại Trương Vệ. Nên ông đã đáp xuống bên cạnh chàng mà tuân thủ theo quy tắc.
Vừa ngay lúc đó, Trương Bảo cảm thấy một nguồn chánh khí mạnh khủng khiếp đến mức khiến cổ họng của ông như có thứ gì đọng lại, khó chịu vô cùng. Đồng thời lồng ngực bị dồn nén đến mức khó thở.
Không chỉ mình Trương Bảo cảm thấy thế, mà tất cả những người ở đây không ít thì nhiều đã bị ảnh hưởng. Một cơ số dân thường đã ngã ra bất tỉnh trước sự thị uy sức mạnh của Tiên tộc này.
Bỗng chốc có rất nhiều nhân ảnh vàng rực xuất hiện ngay bên cạnh Từ Tử Sóc cùng Kỳ Chính. Liền ngay sau đó, quân lính Tiên tộc trong bộ giáp vàng trắng, gương đao chói lòa dần dần lộ diện.
Họ tiến đến khống chế hai người đó bằng đao và thương như thể họ là tội nhân.
Khi mọi người vẫn còn chìm trong sự hoang mang. Thì nhiều cổ đạo quang với ánh sáng từ thượng giới xuất hiện trên bầu trời.
Theo sau đó là một đạo quân hùng hậu ước chừng hơn một ngàn người ngựa. Những quân lính đều cưỡi lên chiến kỵ Phi Vân Truy tháp tùng cùng hai chiếc kiệu lớn.
Đầu tiên nói đến chiếc kiệu bên trái giống như một chiếc giường lớn với một tấm màn che khổng lồ phủ lấy một mặt gỗ hình vuông ước tính trên dưới 10 phân 8 li. Đồng thời có những hoa văn liên quan đến phụng hoàng cùng loài khổng tước chúng được điêu khắc và mạ bằng vàng nguyên chất. Với màu sắc cùng chất liệu thì người bên trong ắt hẳn là một nữ nhân.
Phía bên còn lại là một chiếc kiệu đơn giản hơn, với kích thước vỏn vẹn 5 phân. Tấm rèm che ở kiệu này gọn hơn, đã được vén qua hai bên cho nên có thể nhìn thấy những gì bên trong mặc dù không mấy rõ ràng. Bên trong đấy là một hình bóng của một nam nhân cùng dáng ngồi như một bậc đế vương trên một chiếc ghế dài được điêu khắc như một chiếc ngai đi kèm với hình ảnh kim long trên khắp chiếc kiệu này.
Khi nhìn thấy rõ, những hình ảnh đó thanh âm hành lễ lại được lần nữa vang lên.
“Hoàng tử thánh an, Quận chúa thánh an.”
Sau đó hai chiếc kiệu cùng quân đội từ từ hạ chiều cao xuống mặt sàn Tâm Thanh Trường, chắn trước mặt những Trương Bảo cùng Kỳ Chính. Lúc này, bốn vị tướng lĩnh trong bộ trang phục đen trắng với hai thanh Trường kiếm to lớn vắt ở ngang hông bước ra đứng trước lối vào của hai kiệu. Gương mặt cùng thần thái của những người này, vô cùng hung tợn chẳng khác gì những đao phủ trên pháp trường.
Tiếp đến, một thái giám với mái tóc trắng tuổi tác tầm trong độ tứ tuần, tay cầm phất trần đến trước chiếc kiệu Kim Long cúi đầu nói:
“Đã đến rồi thưa Hoàng tử.”
“Được! Truyền miễn lễ.”
Nhận được lệnh, thái giám xoay lại hướng về phía khán đài hô lớn:
“Hoàng tử có lệnh, miễn lễ cho các ngươi.” Giọng nói cùng uy lực của vị thái giám phát ra khiến những người nhất thời nghe thấy cữ ngỡ như là tiếng trống mà giật bắn cả người. Với giọng nói này, không thể lẫn vào đâu được chính là chủ nhân của hai chữ “Dừng tay” khi nãy.
Được sự miễn lễ của vị thái giám, cư dân Đế Đô mới có thể đứng lên, họ nhìn thấy sự xuất hiện của Tiên giới thì không nhịn được sự bàn luận.
“Là những người đến từ Tiên giới đấy.”
“Hoàng tử và Quận Chúa? Họ là vị hoàng tử cùng quận chúa nào vậy.”
“Nhưng tại sao mà, lại khống chế Quản Đốc, cùng công tử họ Từ vậy?”
“Chuyện này là sao?”
Những kẻ được xem là dân đen không biết chuyện gì cũng là lẽ hiển nhiên, riêng Kỳ Chính đã không giấu được sự lo lắng. Phần cổ của hắn đã được những lưỡi giáo đặt ngay đó, một cảm giác lạnh như băng. Khiến hắn không giấu được sự bất an trên khuôn mặt.
Lâm Chánh biết bản thân không thể thoát khỏi can dự, liền nhanh chóng di chuyển xuống sân đấu cùng thái tử Đường Gia Triền cả hai quỳ trước kiệu, mà nghênh đón hai người bên trong sắp bước ra.
“Cung thỉnh Hoàng tử cùng Quận chúa giá lâm.”
Được một lác, không ngờ chiếc kiệu lớn được tỳ nữ kéo qua hai bên. Một đạo nhân ảnh màu hồng nhạt, từ bên trong bay ra như một làn khói. Sau đó dừng lại trước chỗ của Trương Bảo.
Bên trong làn khói ấy, một nữ nhân bước ra cùng đôi mắt lung linh như ánh sao. Nụ cười của nàng nhẹ nhàng êm ả như nước mùa thu, làn da trắng như sữa tươi. Xinh đẹp rạng ngời, một sắc đẹp bách niên nan ngộ. Khi màn khói dần vơi đi, Trương Bảo đã nhìn ra được nữ nhân trước mặt là ai liền cúi đầu chào nàng.
Ở phía xa những người chứng kiến được dung nhan của nàng đứng dưới ánh nắng dịu nhẹ của bình minh. Thì nhất thời quên mất đi nhịp thở là như thế nào nếu không muốn nói là đứng hình. Nàng thấy Trương Bảo chào mình, thì nhún người chào lại Trương Bảo một cách cung kính rồi nói:
“Nhi nữ Lạc Lạc, bái kiến trượng thân.”
Từ “trượng thân” từ miệng của nàng truyền ra, ngay lập tức gây một sự chấn động lớn.