“Trượng…Trượng thân ư. Quận chúa là …”
“Cha.”
Thông tin này nhanh chóng một truyền mười, mười truyền trăm. Thoáng cái toàn bộ Tam Thanh Trường đều nhốn nháo hết cả lên. Duy có một khu vực còn chấn động hơn gấp bội phần, đó là khu vực của Trương Gia. Gương mặt của quận chúa Lạc Lạc trông cực kỳ quen thuộc. Khiến những con người trong Trương Gia Bảo ngờ ngờ đến một hình bóng nhưng vẫn chưa hoàn toàn xác định được.
Nhưng cái thông tin này khiến tất cả choáng ngợp.
Trương Thừa Hức, nheo mắt đầy sự nghi hoặc:
“Tại sao Trương Gia Bảo có một tức phụ là Quận chúa của Tiên giới mà chúng ta chưa từng được biết đến. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây.”
“Chuyện này thật sự là điều không thể nào ngờ đến.” Trương Hoàng, vuốt nhẹ bộ râu của mình mà bình thản nhận xét. “Nếu đã gọi Trương Bảo một tiếng trượng thân, có nghĩ lang quân của nàng không ai xa lạ chính là Trương…”
“Sẽ không có chuyện đó, đây chắc chắn là sự nhầm lẫn thôi, Trương Vệ đó mà có diễm phúc lớn rước một mỹ nhân như vậy thật là hoang đường.” Những tộc nhân của Trương Gia bàn tán sôi nổi hơn bao giờ hết vô tình ngắt đi lời của Trương Hoàng đồng thời thay lão đưa ra suy đoán.
Duy Trương Khả Nhi lúc Trương Vệ gặp nạn, nếu nói nàng không quan tâm là không phải, nàng thật sự khá lo lắng cho an nguy của chàng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ rõ sự lạnh lùng. Sự quan tâm ấy chỉ xuất phát đến từ một người còn chút nhân tính mà thôi không hề có một chút tình ý gì khác.
Nhưng khi này thấy Trương Vệ đã nằm xuống đất với gương mặt đầy máu tươi vẫn đang có một diễm phúc lớn đến nhường ấy khiến nàng không giấu được cảm xúc tức giận, mà mắng hận:
“Trương Vệ, ngươi còn muốn lấy hết hào quang của gia đình ta đến khi nào.”
Khi cuộc bàn luận hãy còn sôi nổi, thì nhân vật chính của câu chuyện là Lạc Lạc, nàng sau khi chào hỏi Trương Bảo thì tiến lại gần Trương Vệ.
Sau đó ngồi xuống, nâng cơ thể chàng lên mà để chàng nằm vào bên trong lòng của mình, mặc cho cơ thể chàng lúc này vẫn còn vương máu có thể vấy bẩn thân thể vàng ngọc của nàng, nàng cũng không màng đến.
Ánh mắt của nàng dành cho Trương Vệ là một ánh mắt thâm tình, chứa đầy tình cảm yêu thương. Bàn tay phải được nàng đưa đến gần phần thân của chàng, khi nhìn thấy vết thương trên ngực của Trương Vệ thì nàng khẽ run nhẹ vì đau xót. Nàng muốn chạm vào nơi đấy để xem thử nó nghiêm trọng đến mức nào, từ đôi mi mỏng nàng đã thầm nói “Chàng có đau lắm không.”
Lúc này phía sau lưng nàng, hơn mười thị nữ đã đứng sẵn chờ đợi lệnh từ nàng. Nàng chỉ nhẹ nhàng phẫy ngón tay một cách kiêu kỳ, tỳ nữ liền đem đến một hộp đan dược rồi mở ra trước mặt nàng.
Đó là một chiếc hộp màu xanh lục, đi kèm với những hoa văn gợn sóng màu đen. Khi mở nó ra bên trong là một viên đan dược màu đen huyền như một tròng mắt của con người. Nàng trực tiếp cầm lấy nó, rồi đưa đến miệng cho Trương Vệ có thể nuốt vào.
Trong cơn mê man do sức lực cạn kiệt, Trương Vệ đã cảm nhận được một hơi ấm đến từ bên ngoài đang tiếp sức cho mình. Chàng liền dùng đôi mắt còn không còn đủ sức mở rộng, mà hé nhìn. Trong hình ảnh mờ mờ đó chàng đã nhìn thấy được gương mặt của Lạc Lạc, chàng liền nói bằng chút sức lực cuối cùng:
“Trương… Trương Ngọc… muội cuối cùng đã đến xem ta thi đấu rồi…” Lời nói vẫn chưa hoàn chỉnh chàng đã gục đầu vào phần ngực hãy vẫn còn phát triển của nàng mà ngất đi, tuy nàng vẫn không đầy đặn như những mỹ nhân ngoài kia nhưng cũng đủ làm một chiếc gối êm dịu để chàng có thể tựa vào.
Nghe thấy Trương Vệ gọi tên mình, Lạc Lạc mỉm cười đáp:
“Muội đã trở lại rồi… từ hôm nay sẽ không một ai có thể bắt nạt được huynh nữa. Tướng công à.”
Khi cả hai vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc tình trường. Thì ở phía sau, người được gọi là hoàng tử từ bên trong chiếc kiệu Kim Long cũng đã đứng lên khỏi ghế của mình. Mà từng bước từng bước di chuyển ra bên ngoài. Lúc này mặt trời đã lên đến góc giờ Tỵ, ánh nắng vô tình chiếu thẳng đến kiệu vàng.
Che khuất đi một phần dung mạo của Hoàng tử, điều đó đã khiến rất nhiều người tò mò mà đứng lên thật cao thậm chí là nhón người để mong có thể nhìn rõ. Bởi vì bọn họ rất ít khi được chứng kiến người trong hoàng thất của Tiên tộc, nên đây không phải là một cơ hội tuyệt vời hay sao.
Không phải để những con dân thiên hạ phải thất vọng, khi hoàng tử bước ra ngoài kiệu đứng dưới ánh nắng mặt trời. Cái dung nhan ấy khiến tất cả há hốc mồm lên vì kinh ngạc và ngưỡng mộ. Các nữ nhi trong thiên hạ nhìn được thì chỉ lưu lại một chữ:
“Tuyệt.”
Với sóng mũi cao, cặp chân mày rậm như một tướng quân dũng mãnh, ngũ quan tuấn tú khôi ngô pha lẫn một chút chín chắn trưởng thành. Người này là đại hoàng tử tiên tộc “Độc Cô Khan”. Hoàng tử ra ngoài quét mắt thật nhanh qua khung cảnh xung quanh thì nhìn thấy Lạc Lạc đang ôm Trương Vệ vào lòng thì không quên nhắc nhở nàng:
“Lạc Lạc, muội là Tiên gia hoàng tộc hãy chú ý hình tượng của mình.” Nói đoạn ánh mắt của hoàng tử trở nên nghiêm nghị cùng đa nghi. Hương ánh nhìn về phía hai người đang bị khống chế trên sân mà nói với Lâm Chánh đứng bên cạnh mình mà rằng:
“Chuyện dùng đến Minh Nguyệt Cẩm Y trong Tam Minh Tranh Bá lần này, ngươi có can dự không.”
Lâm Chánh khẽ đưa ánh nhìn về phía Kỳ Chính bắt được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn dành cho mình thì nhất thời không tự chủ được, mà đáp luôn:
“Thưa ngài, thuộc hạ không biết chuyện này.”
“Tốt! Vậy ngươi nói ta nên làm sao với hai kẻ này.”
Thấy người đã bày mưu cho mình, khiến mình tin tưởng, giờ lại quay sang bán đứng không một chút do dự, khiến Kỳ Chính không sao nhịn được mà nói:
“Lâm Chánh ngươi bán đứng ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Hoàng tử! thần làm tất cả những điều này đều là vì điều tra thân thế Chân Long mà thôi mong người suy xét.” Kỳ Chính nghiến răng ken két, tức giận mà hét lớn những từ nghĩ cần nhấn mạnh. Đi kèm với ánh mắt đỏ ngầu như thú hoang.
“Chân Long! ý ngươi Trương Vệ chính là Chân Long ư.”Độc Cô Khan tùy ý khoát tay trước bụng, nhàn nhã nói.
“Vâng,”
“Vậy hắn ra đến nông nổi này là ngươi đã biết được hắn là Chân Long hay chưa.”
“Thưa…”
Quả thật, Kỳ Chính lúc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội. Hắn ngay đến chuyện giải bài cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hắn ngay từ đầu đã thấy bất an về những điều Lâm Chánh nói, cho nên đã có ý thu lại Dạ Hành Y từ trên người của Từ Tử Sóc từ trước. Nhưng vì tin lời Lâm Chánh mà nay lại thành ra thế này, khiến hắn lần đầu nếm trải cảm giác bị phản bội.
Nhưng hắn vẫn muốn vùng vẫy tìm một cơ hội cho chính mình, liền giãy giụa trong rừng giáo mà gào thét:
“Hoàng tử, Lâm Chánh là người đã giao Minh Nguyệt Cẩm Y cho thần. Nếu không thần cũng không dám tự mình làm chuyện này…Hoàng tử!!”
Sự ồn ào của Độc Cô Khan cũng không thể kéo về một sự thương hại đến từ vị hoàng tử này. Chỉ thấy, Độc Cô Khan nheo mắt một cái tỏ ý khó chịu. Một vị tướng lĩnh hắc bạch y liền tiến đến trước mặt Kỳ Chính, bàn tay làm động tác tát vào không khí. Ngay lập tức khiến Kỳ Chính lãnh một cái tát trời giáng đến nôn ra cả huyết trộn lẫn với răng.