Đại Lục Liên Hoa


Từ Gia từ trên khán đài phía Bắc nhìn thấy Lâm Chánh khép nép như vậy. Đồng thời thái tử Đường Gia Triền của Kiến Quốc còn khúm núm đứng lùi lại khá xa trước hoàng từ Độc Cô Khan thì họ đương nhiên biết được, nhân vật này đáng sợ đến nhường nào. Tình trạng lúc này của Từ Gia là không hề tốt khi bọn họ đang bị cuốn vào sự kiện không hay ho này. Từ lúc nhận lời của Lâm Chánh, ngay đến bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy.





Nhưng phải làm sao đây, khi mà Từ Tử Sóc một người cực kỳ quan trọng của Từ Gia Trang đang bị khống chế và chắc chắn sẽ phải lĩnh tội tương tự như cách mà Kỳ Chính đang nhận lãnh. Lúc này ngay cả phụ thân của hắn là Từ Tử Am dường như muốn phủi sạch đi trách nhiệm mà từ chối nhận con. Từ Trường Thanh hay tất cả các trưởng lão khác cũng đồng một suy nghĩ, bọn họ không thể vì một cá nhân mà phải nhận lãnh hậu quả cho cả một gia tộc.





Nên dường như không hề có một động thái di chuyển xuống sân đặng van xin hay năn nỉ gì đối với chuyện của Từ Tử Sóc hết. Bên phía bên dưới sân, mặt của Từ Tử Sóc bị khí lực khi nãy làm hắn không thể ngẩng đầu cao lên được, đồng thời bị các quân lính tiên giới dùng chân đạp thẳng vào tứ chi khiến hắn muốn động đậy cũng khó.





Chứng kiến Kỳ Chính vừa bị một cái tát không thể nặng hơn, Từ Tử Sóc đã nhìn về phía gia tộc của mình. Thì bắt gặp biểu cảm dường như lẩn tránh của những con người đó, ngay đến phụ thân của hắn thường ngày nhờ hắn mà vênh váo tự đắc thì nay lại ngoảnh mặt bỏ rơi hắn. Khiến hắn tự giễu chính mình, một nụ cười chua chát đến tận đáy lòng.





“Hừ.. ừ..ư… ” Nụ cười đau thương tột độ của một kẻ bị chính người thân mình bỏ rơi và phản bội thì còn gì là tuyệt vọng hơn nữa. Nước mắt không thể rơi xuống, nhưng khóe mắt ấy đã ửng đỏ từ khi nào. Các gia tộc khác khi chứng kiến điều này, thì đứng yên không dám làm bất cứ điều gì, chỉ có thể quan sát mọi chuyện mà thôi.






Sự áp đảo bởi kỷ luật của quân đội. Khiến sự bàn luận cũng đã tự động tắt từ bao giờ. Bọn họ không còn dám xôi nổi như trước nữa. Độc Cô Khan, tùy ý phẩy tay thật mạnh sau đó đưa ánh nhìn lên khắp các khán đài. Hoàng tử cố tình nhìn thật rõ những con dân Nhân tộc ở Đế Đô này rồi mạnh mẽ dùng ngôn từ của kẻ nắm trong tay quyền sinh quyền sát lên tiếng:





“Thần dân của ta hãy nghe đây.” Nói đoạn Độc Cô Khan chỉ tay về phía Kỳ Chính cùng Tử Tử Sóc mà nói tiếp:





“Hai con người này, đã dùng đến một thứ không được cho phép trong kỳ Tam Minh Tranh Bá lần này đó chính là Dạ Hành Y. Một thứ có năng lực vượt quá sự kiểm soát của những cá nhân ở đây, khiến trận đấu của Trương Vệ cùng Từ Tử Sóc trở nên không minh bạch làm ô uế đi thanh danh của Tiên giới ta. Cho nên hôm nay, thay mặc Tiên Đế, ta sẽ tận tay trừng trị những kẻ này thật thích đáng để răn đe tất cả những con sâu có âm mưu làm rầu nồi canh này.”





“Tiên Đế quang minh, danh chấn thiên hạ.” Lâm Chánh khi nghe hết những lời tuyên bố đó của hoàng tử liền quỳ xuống tung hô thật lớn. Những thần dân Đế Đô khi nghe những điều này, thì liền nhìn nhau mà nói:





“Vậy thì ra kẻ gian lận chính là Kỳ Chính.”





“Thật là một kẻ rác rưởi.”





“Phải.”





Sau đó bọn họ đồng loạt hô vang:





“Tiên Đế quang minh, danh chấn thiên hạ.”






“Giết chúng đi, giết chúng đi.” m thanh dồn dập liên hồi, những lời này như thay lời nói của Hoàng tử. Người tùy ý khoát tay ngang hông.





“Hảo, như ý các ngươi.”





Sau đó, Độc Cô Khan phẩy tay ra dấu. Quân lính liền nhanh chóng dùng còng làm bằng Hải Lâu Thạch khóa chặt cơ thể của cả hai người. Với sức mạnh từ cổ pháp Hải Lâu Thạch được phong ấn ở bên trong, nhanh chóng khiến cả hai không còn một chút sức lực nào nữa, hoàn toàn mà một con người bình thường. Không có chân khí, không có những khả năng đặc biệt có thể thoát khỏi hình phạt sẽ đến ngay lúc này.





Cả hai bị buộc phải quỳ gối như phạm nhân trên pháp trường chờ đợi lệnh tử đến từ Độc Cô Khan.





Nhưng trước khi hành quyết, vị thái giám kia di chuyển đến gần chỗ của Từ Tử Sóc rồi đưa hữu chưởng đến trước ngực y. Rồi làm động tác như muốn hút thứ gì từ trong cơ thể của hắn ra bên ngoài. Khiến cá nhân Từ Tử Sóc nghiêng về hướng đó, không thể kiểm soát được.





Được một lát, Minh Nguyệt Cẩm Y đã được hiện nguyên hình. Rất nhanh đã được vị thái giám này thu nhanh lại vào bên trong ống tay áo.





Khi chứng kiến một thứ năng lượng quỷ dị phát ra từ bộ y phục vừa mới lộ diện trên cơ thể của Từ Tử Sóc, những người còn nghi hoặc về tính xác thực của Dạ Hành Y đã không còn nghi ngờ gì nữa. Đáng lý Độc Cô Khan nên để cho những con dân của mình chiêm ngưỡng thứ được gọi là Dạ Hành Y này, tuy nhiên đây là nguyên tắc của Tiên gia cho nên tuyệt đối không thể để Nhân giới biết đến quá nhiều về thứ này.






Sở dĩ, Độc Cô Khan đem cả hai ra xử lý ngay lập tức vì cũng có lý do. Lần này rời khỏi Tiên giới không ngoài mục đích kêu gọi thêm nguồn lực viện trợ cho chiến trường bên ngoài lục địa Hoa Bắc. Cho nên Độc Cô Khan trước là lấy lòng người dân Đế Đô sau là trực tiếp vào chủ đề chính. Riêng vấn đề của Từ Gia mặc dù đang xử trí Từ Tử Sóc nhưng tuyệt đối không có chuyện nhân nhượng khoan hồng.





Tuy nhiên hoàng tử lại không hề đá động gì đến gia tộc họ Từ, mặc định Từ Tử Sóc đơn phương làm ra hành động này. Cũng đều có lý do, bởi vì như đã nói Tiên giới cần Tam Đại Gia Tộc tự đấu đá lẫn nhau tại Đế Đô này để tạo thành một thế chân vạc, nên không dại gì mà chặc đi một cái chân của nó cả.





Mà Từ Gia lại hành động đúng như ý của Độc Cô Khan là bọn họ sợ chết nên không hề dám đứng ra ngăn cản hay van xin, làm mất thời giờ của hắn. Về phía Lâm Chánh không phải là Tiên tộc không biết có sự nhúng tay của y vào việc này, bởi vì Minh Nguyệt Cẩm Y không thể tự nhiên mà đến được tay của Kỳ Chính mà phải qua tay một kẻ có thừa khả năng đi kèm sự hiểu biết như là Lâm Chánh mới có thể chọn một loại phù hợp cho sự kiện này.





Thông qua Lăng Kính bên trong Tiên giới, Độc Cô Khan đã chứng kiến hết tất cả. Đồng thời cũng biết được kế hoạch của Lâm Chánh cùng Kỳ Chính tuy nhiên hắn coi như nhắm mắt cho qua, đổ hết mọi tội danh lên người của con tốt thí Kỳ Chính, nhằm giữ lại con chuột nhắt Lâm Chánh, để còn phục vụ cho mưu đồ với Kiến Quốc về sau. Nói chung nước đi này đều nằm trong dự liệu từ trước của Đại hoàng tử “Độc Cô Khan”.





Kỳ Chính nhìn thấy thời khắc tử của mình sắp điểm, thì cúi gằm mặt. Hắn giờ đến nói còn không thể nói rõ tròn vành rõ chữ nữa vì quai hàm đã bị vỡ nát. Cái mà hắn tính không bằng trời tính. Kế hoạch lúc đầu rất suôn sẻ, vì hai thế lực Tiên, Ma cứ cầm cự hòa hoãn lẫn nhau thì sẽ không một Tiên gia nào rời khỏi Tiên giới mà đến đây trong khoảng thời gian hắn thực hiện kế hoạch. Nhưng rồi chuyện mà không riêng gì hắn ngạc nhiên mà cả cửu giới này kinh ngạc là Thất Đại Trưởng Lão ma giới lại tề họp. Khiến tất cả những điều mà hắn làm đều đổ sông đổ bể chỉ vì không thể chứng minh Trương Vệ chính là Chân Long.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận