Về phần Từ Tử Sóc, nhìn bộ dáng hiện giờ của hắn, tóc tai rối bời. Khóe miệng còn vương lại một chút dấu vết của huyết, những vết trầy xước có khắp trên thân thể. Nhưng đã là một nam nhân những thứ này có thực sự quan trọng, cái mà hắn khiến người khác phải lưu tâm chính là nét mặt thất thần chán nản cuộc sống của mình.
Hắn dường như đã không còn muốn luyến lưu cái cõi trần này nữa. Lúc bắt đầu, ai cũng nói, ai cũng hứa rồi khi gặp chuyện thì sau đây, đẩy hết mọi trách nhiệm về phía hắn. Điều đó không có gì mà phải lưu tâm, cái mà hắn để ý là thái độ hời hợt, nhắm mắt coi hắn như người xa lạ của gia tộc mình. Ngay đến một cái xin, một lời bào chữa cũng không thể phát ra từ những con người đó.
Vậy thì đã làm sao? Một kẻ vốn dĩ kiêu ngạo, khinh thường người khác mà phải đi đến bước đường này, đó là một sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của y? Với ánh nhìn chán nản, hắn đưa ánh mắt khẽ nhìn những con người trên khắp các khán đài. Những kẻ này, mới giây trước còn tung hô hắn lên tận mây xanh mà giây sau đã trở mặt muốn hắn chết.
“Thật là buồn cười đúng không?” Từ Tử Sóc ngẩng đầu nói nhỏ cho Kỳ Chính bên cạnh nghe. “Đứng ở nơi rất cao bây giờ lại ở một nơi cực thấp, cảm xúc sẽ như thế nào?”
Kỳ Chính dù có nghe cũng không thể nói gì hơn được nữa, chỉ đành gửi gắm tâm tư qua một ánh mắt.
Phía bên này, Độc Cô Khan liền biến mất giữa dòng quân sĩ. Sau đó nơi mà hắn đến là khán đài phía Bắc nơi có sự hiện diện của Vương Trúc Chi.
Vừa nhìn thấy thần thái cùng bộ dáng xinh đẹp của nàng thì Độc Cô Khan đã phần nào cảm mến. Tuy nhiên hắn phận là chủ, đương nhiên cũng phải thể hiện ra được cái chất của riêng mình. Bèn chào hỏi một cách nhẹ nhàng thân thiện với nàng, bàn tay phải đưa lên sát bờ vai trái đồng thời cúi nhẹ người, hắn nói:
“Thanh m Nữ Đế, khiến người chứng kiến những chuyện không hay khiến phận làm chủ nhà như ta cảm thấy thật aid ngại. Nếu có gì phật lòng mong, người rộng lượng bỏ qua cho Tiên tộc chúng tôi.”
“Không cần phải bận lòng đâu, Độc Cô Khan hoàng tử.” Vương Trúc Chi mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu coi như là đáp lễ rồi nàng đứng lên khỏi ghế tiến lại gần Độc Cô Khan rồi từ tốn nói tiếp:
“Việc ta đến đây, chẳng qua là muốn xem một chút naod nhiệt sau những năm tháng nhàm chán đấy thôi. Giờ đây là chuyện nội bộ của Tiên giới các vị, ta không tiện ở lại lâu, có lẽ ta nên rời đi sớm thì tốt hơn.”
“À. Nữ Đế đừng vội, người hãy ở lại cùng ta dự một bữa đại tiệc coi như là lời chào cũng như là lời xin lỗi đến người vì cớ sự ngày hôm nay. Không biết ý của nữ đế…”
Độc Cô Khan chủ động mở lời mời, nhưng khi lời vẫn còn chưa ra khỏi miệng thì Vương Trúc Chi đã vội ngắt lời:
“Không cần thiết đâu.” Vừa nói nàng mỉm cười sau đó đi nhẹ qua Độc Cô Khan mà hướng ánh nhìn nơi Trương Vệ đang dựa người vào Lạc Lạc mà nói tiếp:
“Mong, hoàng tử đây đừng để tâm, chẳng qua có một việc gấp cần phải rời đi ngay. Hẹn khi khác ta sẽ lại đến.”
“Nếu đã như vậy.” Độc Cô Khan, cũng theo chiều mắt của đối phương mà nhìn xuống bên dưới sau đó cung kính nói: “Nữ Đế di giá bình an.”
“Được.” Nói đoạn, Vương Trúc Chi khẽ chạm nhẹ ngọc thủ lên không gian, một âm thanh như tay chạm vào kiếng. khẽ vang lên. Ngay lập tức một ấn ký phượng hoàng được vẽ lên một tấm màn trên đầu ngón tay nàng.
Ngay sau đó một cánh cửa không gian đã được khai sinh ra. Nhưng trước khi bước vào đó mà rời đi, nàng lại nhìn về phía Trương Vệ một lần nữa, ngay thời điểm đó vòng tròn thần pháp sau lưng nàng bất chợt xoay tròn một vòng không rõ lý do. Sau một chút do dự nàng cũng đã rời khỏi Đế Đô.
Việc nàng đến Đế Đô này là gì chỉ có mình nàng biết? Nhưng có vẻ thu hoạch của nàng sau chuyến đi này là khá lớn, khi mà nụ cười trước khi rời đi đó là một nụ cười chất chứa rất nhiều sự bí ẩn đằng sau.
….
Trở về với Vấn Lạc Nhai.
Bàn cờ định thiên hạ của Đông Phương Nghi và Vu Chính vẫn còn đang đánh. Mặc dù họ đã ngồi đó hơn 5 canh giờ liền.
Lúc này trên bàn cờ quân trắng đã gần nhue chặn hết các nước di chuyển của quân đen. Giống như thế cục của Vu Chính đã nằm hoàn toàn trong tầm kiểm soát của nàng. Thấy bản thân đang nằm trong thế bất lợi. Vu Chính tay cầm lên một quân cờ chuẩn bị đặt xuống, thì thuận miệng nói:
“Dường như việc của ta đến đây, là trong dự tính của nàng.”
“Vậy, ngươi nói xem.”
Đông Phương Nghi lạnh nhạt đáp lời. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, vô tình phản chiếu lên hai khuyên tai của nàng khiến chúng phát ra ánh sáng lấp lánh. Lại càng khiến mỹ dung của nàng thêm đậm nét.
“Ta thật sự muốn nghe thêm, nàng đã biết những gì trong kế hoạch của ta. Và nàng đã có kế hoạch gì. Hay là như vầy đi.”
Nói đoạn, Vu Chính liền vung tay hóa phép ra một vò rượu hảo hạng Như Ý Tửu, cùng hai chén sứ với những hoa văn quy và lân để trên cạnh bàn, rồi tiếp:
“Nếu cứ thưởng trà thì không có gì thú vị, chi bằng chúng ta uống một chút rượu ngon. Coi như là nhất túy giải thiên sầu xua tan đi u phiền. Hả”
Từ “Hả” phát ra từ miệng của Vu Chính đó là một mỹ từ thống khoái đi đôi với biểu cảm không chút giấu diếm. Đáp lại, gương mặt của Đông Phương Nghi không hề có một chút biểu cảm nào. Nàng chỉ nhìn một lần vào những bình rượu kia rồi nhàn nhạ nói:
“Ngươi muốn uống thì cứ việc. Ta không có ý kiến.”
Thấy nàng, không muốn nói chuyện với mình. Vu Chính chỉ còn cách tự một mình uống mà thôi. Vì để tỏ ra tao nhã hắn đã đổi từ chén qua ly cho nó có cảm giác từ tốn.
Kỳ Chính chậm rãi hớp lấy từng ngụm rượu trong vò. Lúc này thời gian cũng đã cận kề giờ Thìn. Bàn tay của Đông Phương Nghi cầm lên một quân cờ và đặt thẳng vào vòng vây của quân đen, điều đó khiến Vu Chính đang uống phải ngưng lại giữa chừng.
Trố mắt đầy kinh ngạc, hắn vẫn chưa hiểu ý đồ của nàng.
Thì đột nhiên Đông Phương Nghi nói:
“Giờ sắp đến thời gian hẹn mà ngươi vẫn thư thả ngồi đây thì ắt hẳn mọi chuyện đều đã như ý của ngươi rồi nhỉ.”
“Hừm, nàng còn biết được thời gian của ta.” Vu Chính hừ lạnh một cái, hít hà một hơi thật sâu rồi nói: “Vậy nàng nói thử ta nghe nàng đi nước cờ này. Có nghĩa là gì.”
“Kế hoạch của ngươi ban đầu đã đề ra, chẳng phải vẫn còn một lỗ hổng ư. Nay ta đã giúp ngươi tiến hành một cách dễ dàng hơn.”
Lời nói của nàng khiến Vu Chính, phải bỏ dang dở việc bản thân làm mà cố gắng nghe thử.
“Như ta nói, ngươi đã khiến Ma giới hội quân, buộc Tiên tộc gồng mình đánh trả để hổng hậu phương. Với việc kế hoạch đang tiến hành lẽ hiển nhiên một người toan tính trước sau như ngươi, tuyệt đối sẽ không tự tay mà hành động.
Ngươi thích đứng sau mà tính chuyện hơn, những kẻ khác thì không đủ để ngươi tin tưởng cho nên ngươi đã tạo ra một phân thân khác và giờ kẻ thay thế ngươi đó đang ở bên ngoài thành Đế Đô rồi. Ta nói đúng không.”
Bộp… bộp… bộp.
Vu chính không kiềm được cảm xúc liền vỗ tay liên tục. Đồng thời nói:
“Đúng, kẻ đó đang bên ngoài Đế Đô chỉ cần thời khắc như đã định thì mọi thứ ở Đế Đô đó xem như đã an bài.”
“Tuy nhiên có một rào cản ở ngay đó.” Đông Phương Nghi liền nói tiếp, đồng thời nàng đêt thêm một quân trắng vào giữa vòng vây quân đen ở một vị trí khác.