Vu Chính nhìn thấy những nước đi quái dị của Đông Phương Nghi cùng lời nói như đoan chắc của nàng thì nhất thời phát lạnh. Nàng chẳng khác gì một con sâu bên trong bụng của hắn mà đi ra cả. Từ tính cách cho đến suy nghĩ của hắn, nàng đều đã đọc được và nhìn thấu tận tâm can của hắn. Khiến hắn thầm nghĩ.
“Đúng là không thể coi thường con ả này được.”
Nhưng rồi hắn cũng nặn ra một nụ cười gượng. Mỉm cười đáp:
“Xin nàng cứ nói ta vẫn đang nghe.”
Đông Phương Nghi, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi ngã lưng ra ghế một chút, lười biếng nói:
“Rào cản của ngươi chính là Vương Trúc Chi, ta nói không hề sai đúng không?” Vu Chính cười nhẹ rồi gật đầu thừa nhận, thấy vậy nàng mới nói tiếp:
“Kế hoạch của ngươi đã được sắp đặt từ trước, nhưng bất ngờ lại bị Thanh m Nữ Đế viếng thăm Đế Đô làm ngăn cản mất bước tiến nhanh của kế hoạch. Mặc dù ngươi biết rằng nàng sẽ không can dự vào chuyện của ngươi, nhưng rất khó để biết trước điều gì. Cho nên ngươi đã làm một cách chính là gọi Chu Tước từ Cổ Thần Giới trở về lại Nhân Giới.”
“Có lẽ những lần tiên đoán trước thì nàng đã đúng, nhưng ta nói cho nàng biết. Dù có tài thần cũng không thể đến được Cổ Thần Giới, huống chi Lâm Trân Trân không hề tin tưởng ta. Lần này thì nàng đã sai rồi.” Nói đoạn Vu Chính cười như được mùa, sau đó tiện tay cầm lại ly rượu định uống tiếp thì.
“Ngươi không thể đến đó, nhưng có thứ khác đã thay ngươi truyền tin thật nhanh. Chính là “Hải Kình Ngư”.”
Cái tên đó, khiến một tia sét xẹt qua như điện trong tâm khảm của Vu Chính, khiến hắn nhất thời ngưng trọng mà khựng lại cái hành động của chính mình. Tuy nhiên Đông Phương Nghi không ngừng lại nàng nói tiếp:
“Ngươi đã đánh thức nó sau một giấc ngủ dài, khiến nó trồi lên bờ biển Tây. Điều đó đã khiến Lâm Trân Trân ở Cổ Thân Giới phát hiện sự bất thường, nên nàng ta sẽ bỏ dở tất cả mà quay về. Khi nàng ta về lại Chu Tước Điện thì Vương Mạn Mạn dù có tài thánh cũng không thể dấu được chuyện Vương Trúc Chi đã đến nhân gian. Bắt buộc Mạn Mạn phải gọi Nữ Đế về như thế ngươi đã trống tay để giải quyết chuyện của mình mà không hề có sự cản trở.”
Khi nghe từng câu của Đông Phương Nghi sắc mặc của Vu Chính đổi từ kinh ngạc cho đến bất ngờ đến nỗi cặp chân mày bỗng chốc nhăn lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra. Vu Chính không vội đáp lời ngay mà đứng lên, di chuyển khỏi bàn mà đi lại gần lan can đình viện, tùy ý khoát tay ra sau lưng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài rồi một lúc sau, hắn mới nói:
“Giờ Thìn đã tới, vậy mà bất ngờ mà nàng nói là gì?”
Đông Phương Nghi lặng lẽ không nói, nhưng ánh mắt của nàng đã nhìn vào bàn cờ vây trên bàn, như thể nói hắn tự nhìn vào đó mà tìm ra câu trả lời cho chính mình. Vu Chính cũng là người thông minh, hắn chỉ cần nhìn một chút liền hiểu ra mọi chuyện. Bất giác nhếch môi lên một bên rồi nở nụ cười bí hiểm:
“Ra là vậy, quả là cao tay. Xem chừng nước cờ của nàng đã tính rất xa, tình luôn cả đường lui của ta.”
…
Bên ngoài thành Đế Đô 200 dặm về phía Nam.
Quân đội của Tiên giới đang cật lực tạo ra một tấm khiên vững chắc ngăn cản bước tiến của kẻ địch. Chiến sự đã cầm cự kéo dài từ hừng đông đến giây phút này mà không hề có quân tiếp viện, mặc dù tin tức đã được truyền đi từ rất lâu. Điều đó đã khiến những tướng lĩnh ở tiền đồn cảm thấy bất an. Bởi vì thông thường thông tin truyền đi rất nhanh, không thể có chuyện biết bị tấn công mà không hề có phản ứng gì, khiến những quân lính cảm thấy nghi ngờ đồng thời bắt đầu có dấu hiệu muốn bỏ chạy. Nội tức của những quân lính không thể giữ vững phòng tuyến bằng ma pháp kia thêm.
Việc duy trì miễn cưỡng đó kéo dài cho đến khi chỉ còn chưa tới một tuần hương là đã đến giờ Thìn.
Thì từ phía thành Đế Đô, truyền đến một cổ âm thanh quái dị. Chúng lan nhanh như sóng, và như loài rắn quấn lấy tất cả binh lính tiên giới. Nâng họ lên cao như thể họ đang bay, trong khi thực tế những quân lính này đều đang bị trói lại bằng sợi dây bằng hợp âm kỳ lạ kia. Đến cả những vị tướng lĩnh thực lực không hề thấp, cũng đã bị khống chế đến mức thần trí không còn minh mẫn mà vô thức nhảy, múa theo điệu nhạc.
Khi điệp khúc của giai điệu kia kết thúc thì chưa đến một giây sau.
Bài hát này, lại lần nữa vang lên với giai điệu hoàn toàn khác biệt. Và nó đã biến đổi thành những sợi dây điều khiển con rối, khiến tất cả những quân lính bị điều khiển không tự chủ mà lao vào chém giết lẫn nhau, quên đi việc duy trì ma pháp tạo kết giới. Thoáng chốc kết giới vững chắc đã hoàn toàn bị dỡ bỏ và quân đội hoa tử đằng “Bảo” có thể dễ dàng vượt qua đồng thời kết thúc những quân lính còn sót lại. Thẳng tiến đến sát Đế Đô Thành.
Nhưng nơi quân đội này đi qua, máu nhuộm thành dòng, tiếng khóc vang tận mây xanh. Dân làng vô tội cũng không thoát khỏi móng vuốt của chúng. Giống như giết chóc chính là điều chúng cần, máu là thứ khiến chúng thấy thống khoái. Từ người già đến trẻ nhỏ đều nằm lại dưới lưỡi gươm của những con người này.
Rất nhanh sự hành quyết đã đến cách Đế Đô Thành chưa đến một dặm đường. Mặc dù nói, bên trong Đế Đô Thành không có nhiều quân lực để phòng bị, nhưng như đã từng liệt kê trước, nơi này có những thứ có thừa khả năng tự vệ. Điển hình là ma pháp phòng ngự bảo vệ Đế Đô trước tất cả những ma pháp xâm nhập từ bên ngoài.
Cho nên, Châu Bá Khả cùng Trúc Nam Phong tạm thời dừng lại bên ngoài mà chờ đợi chi viện.
Được một lúc một đạo nhân ảnh xé không gian bước ra trước mặt đoàn quân.
Người này là nam nhân, khoát lên người bộ y phục xanh nhạt, đồng thời mang theo Dương Xuần Huyền Thiên Cầm trên lưng. Hắn là người mà Đông Phương Nghi nhắc đến, phân thân của Vu Chính “Hạ Chấn Bảo”. Dung mạo không khác hắn là bao, từ khí tức cùng sức mạnh mà hắn toát ra thì việc đánh bại quân lính tiên tộc lúc nãy là một tay hắn làm nên.
Hạ Chấn Bảo vừa hiện thân, quân đội của hắn nhận ra chủ nhân. Liền chắp tay cung kính hô to:
“Đường chủ.”
“Tốt! đã đến lúc, chúng ta nhuộm đỏ nơi này bằng máu và bằng huyết lệ.”
Nói đoạn, Vu Chính dang hay tay sang hai bên. Chân khí nhanh chóng được hắn bạo phát ra bên ngoài. Biến hóa cơ thể của hắn thành một bộ dạng thần thánh.
Đầu tiên mái tóc đen được xả ra đến ngang lưng. Chân mày đã biến thành một màu trắng ngà đồng thời đi kèm với một vài điểm nhấn màu đen như lông của loài ngựa vằn. Một tấm vải bay được tô điểm màu sắc trùng với chân khí đang không ngừng phát ra trên thân thể của hắn là sắc đen trộn lẫn với trắng nhưng chúng không hề hòa quyện vào nhau khiến sắc màu như của thái cực.
Đồng thời thần trang trên lưng của hắn là một vật thể với ba hình tròn xếp to dần đều.
Ở vòng tròn trong cùng ứng với phần lưng của hắn là một hình Lục Giác đen trắng. Vòng tròn thứ hai có ba vòng tròn với ba Hán tự ghi là “Ứng” “Kiếp” cuối cùng là “Vạn”. Vòng tròn ngoài cùng trơn nhẵn không chứa bất kỳ thứ gì.
Như Trang Minh Viễn, Hạ Chấn Bảo không hề khoác lên người thượng y mà mạnh mẽ khoe ra phần thân trên đầy cơ bắp đồng thời có những ấn ký liên quan đến loài thú săn mồi nhanh nhất trên không “đại bàng.”
Sau khi hóa hình, Hạ Chấn Bảo dần bay lên cao. Khí tức mà hắn tỏa ra vô cùng mãnh liệt đến nổi tạo ra sức ép cho những vật thể bên dưới mặt đất khiến chúng phần nào bị nghiêng ngã.
Sau khi bay lên độ cao có thể nhìn thấy toàn cảnh của Đế Đô, Hạ Chấn Bảo giơ hữu chưởng lên không, lòng bàn tay chỉ thiên.
“Thiên Thủ Phân Nguyên.”
Lời nói vừa tuôn, một bàn tay to lớn với kích thước ước chừng hơn 100 trượng xuất hiện hướng thẳng về phía Kết giới phòng thủ của Đế Đô.