Đại Lục Liên Hoa


Hạ Chấn Bảo vung tay nhẹ nhàng mà chân khí đã lưu động mạnh mẽ đến mức làm rung chuyển không gian xung quanh. Sức mạnh của nó tạo nên một kình lực khiến mặt đất xuất hiện một trận rung chấn nhỏ.





Chân khí đã được cô đọng lại thành hình một bàn tay to lớn tiến đến với ý định phá hủy kết giới phòng thủ của Đế Đô Thành. Khi cả hai va vào nhau đã tạo ra một cổ âm thanh va chạm lớn.





Rầm.





Kết giới của Đế Đô thành, hiện tại không có đủ sức để đương đầu với sức mạnh quá mức áp đảo của Hạ Chấn Bảo, đồng thời bên trong thành cũng không có đủ nhân lực để gia cố thêm mức độ phản kháng của nó. Cho nên rất nhanh…





Uỳnh… Đang.





Nó đã phải chịu khuất phục trước võ kỹ của đối phương mở đường cho quân đội Hoa Tử Đằng có thể nhanh chóng tiến vào.





Từ đằng xa, Đế Đô thành phồn hoa náo nhiệt đã ở ngay trước mặt. Quân lính của Hạ Chấn Bảo, đang đà thế thắng khí thế bất chợt đẩy lên rất cao. Gương đao, pháp khí đều đã chứa sát khí mạnh mẽ sẵn sàng cho một cuộc thảm sát diện rộng. Tuy nhiên kết giới đã phá hủy thì không có nghĩa quân lực hiện tại bên trong Đế Đô không hề có động tĩnh.






Kiến Quốc ngay lập tức nhận ra điều đó, liền nhanh chóng điều quân thần tốc đến trám vào vị trí cổng thành mà quân đội tiên giới đã bỏ lại trước đó đồng thời cho người đóng chặt các cổng thành. Tổng động viên quân đội cố thủ chờ đợi viện quân đến.





Bọn họ có thứ để dựa vào, vì các vách thành đều làm từ chất liệu có đủ khả năng chống lại ma pháp, trừ phi gặp phải sức công phá quá mạnh thì mới đủ sức đánh sập nó mà thôi. Đồng thời còn có ba loại vũ khí đủ sức cầm cự trong một khoảng thời gian dài.





Đầu tiên với nói đến, Tán Xạ Tiễn một loại nỏ với hàng trăm mũi tên bạc đã được yểm vào ma pháp có đủ khả năng giao chiến với những tu hành giả bởi khả năng bách phát bách trúng. Tiếp theo là Đại Hành Pháo một loại pháo sử dụng đạn làm từ Hải Sa Thạch loại đá thuộc hàng cứng nhất trên thế giới, đồng thời nó còn có khả năng hút lấy linh lực của ma pháp, cao cấp hơn là cả chân khí lẫn nội tức ngoại, trừ lực tay ra thì dường như nó không có đối thủ.





Cuối cùng là chính số lượng quân lực đến từ chủng tộc quái thú, với nhiều giống loài cùng kích thước đa dạng như Hỏa Lang, Mộc Sa, Bạch Thủ,… tất cả những linh thú này mặc dù thực lực yếu nhưng cũng đủ sức đương đầu với những cường giả thực lực thấp.





Bên kia, sau khi phá bỏ kết giới thì Hạ Chấn Bảo ngay lập tức phát ra lên tấn công.





Quân lực của hắn, như thể những bóng ma nhảy lên không trung mà bay đến thành Đế Đô. Với số lượng nhiều như thế thoáng chốc đã khiến bầu trời phía trên đầu của hắn trở nên tối tăm. Với tốc độ rất nhanh, cuối cùng thì hai bên đã giao chiến với nhau trước vách thành đầu tiên.





m thanh pháo kích rền vang như sấm, cùng loạn tiễn giáng từ trong thành bay ra như mưa đã khiến không gian phía trước Đế Đô nhanh chóng trở nên cực kỳ náo loạn. Số lượng tu hành giả cùng quân lính Nhân tộc ngã xuống liên tục.





Số lượng pháo cùng tên bên trong thành nhiều đến mức có thể duy trì thế cục này hơn mười ngày. Đương nhiên là Hạ Chấn Bảo không rảnh rỗi để chờ đến ngày đó. Nhưng cũng chả cần đến hắn phải ra tay, Châu Bá Khả thấy thế trận giằng co bất lợi đang nằm ở phía quân mình thì nhất thời kích động.






Hắn liền cước bộ cùng song chùy trên tay đi lên vài bước. Tiếp đến nhanh chóng vận lên chân khí phủ lấy bản thân hắn cùng song chùy một màu đỏ cam. Sau đó giơ hữu thủ cùng chùy lên cao hướng chỉ thiên.





“Vạn Thiên Chùy.”





Lời nói vừa buông ra, từ trên khoảng không lẫn trong những đám mây. Xuất hiện hình ảnh những quả chùy tròn màu đỏ với kích thước gần 50 trượng chúng theo động tác tay của hắn mà lao xuống Đế Đô Thành chẳng khác gì mưa sa.





Đùng… Oành…Đùng… Đùng.





Chúng lao xuống công phá Đế Đô thành từ trên cao, nhanh chóng tạo ra một cảnh tượng đầu rơi máu chảy, lửa cháy khắp nơi. Thiên Chùy không những phá đi vách thành, nhắm vào quân lực của Đế Đô mà còn đánh xuống khu dân cư bên trong. Ngay lập tức bóng ma của sự hỗn loạn phủ lấy nơi đây.





Tuy đã đặt bản thân vào thế khó, nhưng quân đội Nhân Tộc đã được đào tạo từ trước họ quyết tử đến hơi thở cuối cùng. Không ngần ngại dùng chính thân xác của mình tạo nên một lớp phòng thủ tiếp theo cản bước tiến của quân đội kẻ thù.






Tin tức này nhanh chóng truyền đến nội cung thành.





Nơi vua Kiến Quốc đang ngự trị.





Vua Kiến Quốc là Đường Lương Trí. Ông ta ngay lập tức hoảng loạn mà đập vỡ bát cơm đang ăn dở khiến yến tiệc bên trong nội uyển ngay lập tức chìm trong cảm giác hoang mang.





Quân sĩ đến báo tin, người vương vãi đầy thương tích. Đồng thời không ngừng run rẩy. Đường Lương Trí liền mở giọng hỏi:





“Xích Viêm Điểu đâu, còn Tiên Đồng Ngọc Nữ nữa. Những thứ đó chẳng lẽ cũng đã không hề có một chút phản ứng nào. Còn quân đội Đế Đô tại sao trong một ngày đều bị điều ra bên ngoài thành hết, chuyện này là sao.”





“Thưa, chẳng phải Thừa tướng Lâm Chánh đã truyền lệnh của người xuống là các cổng thành phải mở đồng thời theo lệnh của Quản đốc Kỳ Chính kéo quân tiên giới thủ bên ngoài thành hay sao?” Quân sĩ chắp tay nói rõ tình hình.





Vừa nghe đến đó, sắc mặt của Đường Lương Trí biến sắc, lão ngay lập tức nhận ra sự bất thường. Giọng nói đầy tức giận, tiện chân đá luôn chiếc bàn chứa đầy sơn hào hải vị trước mặt:





“Tên khốn! Lâm Chánh! ” Sau đó ánh mắt hằn học nhìn quân sĩ quát thẳng mặt: “Chuyện này diễn ra khi nào, tại sao không có bất kỳ tin tức nào truyền vào nội thành?”





Thấy kẻ nắm trong tay quyền lực tức giận, bá quan văn võ Kiến Quốc ngay lập tức quỳ gối dập đầu.






“Hoàng thượng bớt giận.” Không khí nhất thời căng thẳng khiến quân sĩ kia, cũng run rẩy mà không thể nói rõ ràng câu chữ:





“Thưa… thưa… là tối hôm qua lúc Tâm Thanh Trường đang tiến hành bốc thăm chia bảng. Thừa tướng Lâm Chánh đã cầm thánh chỉ đến và nói với chúng thuộc hạ như vậy. Còn chuyện… còn chuyện.. tin tức thì thần đã báo cáo lại, nhưng người nhận tin tức đó vẫn là thừa tướng.”





“Chết tiệt! Vậy ra Lâm Chánh đã làm chuyện này,tên nghiệt súc đó, đã một tay che trời. Nhất định hắn đã ngăn không cho những thứ đó có cơ hội can thiệp rồi.”





Lời vừa dứt đi kèm sự tức giận không thể kiềm nén khiến Đường Lương Trí ngã luôn xuống đất.





Vốn dĩ, Xích Viêm Điểm sẽ được triệu hồi bởi Viêm Thạch đặt ở bên trong nội các hoàng thất. Còn chìa khóa khai mở Tiên Đồng Ngọc Nữ lại đang nằm trong tay của Tiên giới và giao nó lại cho Kỳ Chính. Vậy thì chỉ có một cách để giải thích việc Đế Đô bị tấn công đến mức độ này mà hai thứ quan trọng như vậy vẫn không có chút động tĩnh chỉ có thể là đã có kẻ giở trò.





Và người đó đang gọi tên “Lâm Chánh”.





Lúc này tin dữ liên tục được đưa đến bên trong nội thành. Lần lượt bảy linh sĩ khác nhau đến báo bảy tin khác nhau.





Vách thành phía nam đã bị phá bỏ bởi sức tấn công như vũ bão của quân đội Hoa Tử Đằng. Đồng thời những kẻ bị Tiên giới ruồng bỏ coi là rác rưởi nay đã đứng về phía kẻ thù. Đứng lên mà làm náo loạn Đế Đô, tình hình lúc này là lần đầu tiên sau hơn mấy trăm ngàn năm tồn tại của Đế Đô mới diễn ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận