Lạc Lạc ôm lấy Trương Vệ vào lòng, dịu dàng chăm sóc cho chàng như một nương tử dịu hiền chăm nom cho phu quân của mình.
Ánh mắt của nàng vừa dịu dàng lại đong đầy tình cảm, nhìn lấy Trương Vệ mà không hề chớp mắt lấy một cái. Nhường như đối với nàng, nam nhân trước mặt là cả thế giới. Khi thấy sắc mặt Trương Vệ đương dần bình ổn, nàng liền dùng tay ra dấu cho hai cận vệ đứng đằng sau.
Họ ngay lập tức tiến đến, dùng phép nâng Trương Vệ lên đặng chuẩn bị đưa chàng rời khỏi.
Khi ấy những thị nữ, di chuyển lại xung quanh Lạc Lạc chờ đợi nàng ra lệnh.
Khi ấy, nàng bình thản đứng lên, ánh mắt nhanh chóng quét qua nơi này một lượt. Rồi dùng ngữ khí, dõng dạc quyền uy đúng chất con nhà quyền quý nói:
“Kể từ ngày hôm nay, chuyện của Trương Gia Bảo là chuyện của Lạc Lạc ta. Ta muốn nói cho con dân thiên hạ này biết rằng Lạc Lạc này, chính là nương tử của Trương Vệ. Ai chạm đến chàng là chạm đến ta, ta tuyệt đối không tha cho người đó.”
Kết thúc câu nói của mình nàng tinh ý nhấn mạnh hàm ý chính, khiến ai nghe thấy đều hiểu được ý của nàng. Đó như thể một lời khẳng định đanh thép cho tất cả biết rằng từ giây phút này, Trương Vệ đã không còn là kẻ phế nhân bỏ đi.
Mà nó đã được thay thế bằng một danh phận hoàn toàn khác “Phò mã Tiên tộc”.
Độc Cô Khan ngồi trên cao thấy muội tử của mình dám nói ra những lời đó thì nhất thời chỉ có thể mỉm cười.
Xét về vai vế đương nhiên Độc Cô Khan lớn hơn Lạc Lạc rất nhiều. Tuy nhiên Lạc Lạc là cô công chúa mà Tiên Đế một mực yêu quý, nếu không muốn nói là thương yêu nhất trong tất cả những vị hoàng tử và công chúa.
Cho nên nàng được đặt cách phong làm quận chúa. Như thể một sự ngầm khẳng định danh phận của nàng là cao nhất trong các vị công chúa hiện tại.
Cho nên lời nói của nàng tuyệt đối không phải là lời nói bâng quơ. Khiến ai nấy đều nhất thời kinh ngạc.
“Trương Vệ có tài đức gì mà khiến quận chúa của chúng ta si mê đến vậy?
“Chuyện này đúng là khó tin. Có khi chuyện ta có lang quân còn dễ hơn hắn tìm được nương tử nữa ấy chớ.”
“Đúng là truyện trên đời. Thật khó mà lường trước. Có ngày vịt đen xấu xí lại có thể hóa thành thiên nga.”
Nói đoạn nàng nhún người một cách hiền thục về phía Độc Cô Khan, sau đó xoay người cùng thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi Tâm Thanh Trường trước sự chứng kiến của hàng ngàn ánh nhìn vừa ghen tị vừa đố kỵ. Lời nói của nàng khá lớn, khiến đoàn người của Kim Châm Thẩm Gia chưa hoàn toàn rời khỏi Tâm Thanh Trường vẫn có thể thấy tường tận.
Trong đó có cả Thẩm Y Y.
Từng lời nói như dao cứa vào tâm can, nàng không tự chủ được mà một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía đó. Trong thứ ánh sáng với sức nóng có phần quá sức chịu đựng của con người. Hàng mi của nàng khẽ động, ẩn đằng sau đó mà một nỗi lòng không thể một lời có thể diễn tả được. Tình cảm nam nữ đôi khi là thế, chỉ cần một phút giây do dự thì bản thân lại là người đến sau.
…
Giờ Thìn vừa điểm.
Thì đúng ngay thời khắc đó, một tia điện mang tính cảnh giác cao xẹt qua ánh mắt của Độc Cô Khan.
Ngay lập tức đập bàn tay thật mạnh xuống ghế mà đứng lên, đảo mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó. Mọi người thấy biểu cảm của hoàng tử là ngay lập tức nhận ra sự bất thường liền đồng dạng dõi theo ánh nhìn ấy. Đồng thời nhìn nhau mà tự hỏi chuyện gì.
Khi mọi người vẫn còn đang phân tâm, Độc Cô Khan đã chưởng một luồng kình khí, bay xuyên qua nhóm người và chạm vào một cá nhân nào đó và phát nổ.
Đùng.
Thanh âm đó, đã gây sự chú ý nhanh chóng chuyển dịch đến đằng phía gia tộc họ Lý. Cụ thể là sau lưng của Lý Bá.
Nhường như người này hầu như không hề có ý định né tránh cho nên đã để cho cổ năng lượng kia va chạm với bản thân mà đồng thời phát nổ.
Hàng trăm cặp mắt hướng về nơi đó chứa đầy sự tò mò, muốn xem thử kẻ đó là ai mà lại khiến hoàng tử phải đích thân xuất chiêu mạnh đến nhường ấy.
Màn khói dần tan đi, một đạo nhân ảnh đứng trong một cổ năng lượng hình thù giống với một quả trứng màu hồng nhạt. Bên trong là một nữ nhân vô cùng quen mặt với hầu hết những người ở đây. Bất giác họ gọi tên:
“Là Lý Linh Ngọc.”
Nữ nhân tên Lý Linh Ngọc không hề đáp lại, mà trực tiếp phát công. Trong không gian, liên tục truyền đến những tạp âm quái dị như tiếng dây cước bị cứa vào vật gì đó. Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, khán phòng phía Bắc đều đã bị bao trùm bởi những sợi dây cước với mật độ dày đặc.
Độc Cô Khan nhận ra mức độ nguy hiểm của nó. Liền cong tay lại định vận lên chân khí để phá giải trận pháp này. Thì.
Một chưởng lực vô hình từ vô định đánh thẳng vào gáy của hoàng tử khiến mắt hắn liền trợn ngược, mà ngã lăn ra đất.
Bịch.
Tốc độ ra tay quá nhanh khiến cao thủ như vị thái giám kia cũng không kịp trở tay phản ứng. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó một đạo nhanh ảnh từ sau lưng Đường Gia Triền lướt nhanh qua hàng người chắn trước mặt mà tiến đến nắm lấy cổ của thái giám mà đưa lên cao.
Khi hắn định hình được hình thể thì hình ảnh đó, đã khiến tất cả thất kinh:
“Lâm… Lâm Chánh… “
“Chẳng phải lão ta không biết công pháp hay sao?”
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.”
Trương Bảo nhìn thấy hoàng tử đã bị đánh gục thì cùng những hộ vệ. Đồng loạt phát công nhằm hộ giá.
“Mau chóng thả người ra. Lâm Chánh!”
Lão già Lâm Chánh già cỗi, yếu ớt chỉ biết tính toán. Nay trở mặt quá nhanh, tốc độ cùng khả năng của lão phải nói vượt xa những người đang có mặt bên trong Tâm Thanh Trường khiến chẳng mấy ai ngờ được, bất giác mà đổ mồ hôi lạnh. Không những thể nụ cười nửa mặt của lão hướng về phía nhóm người là một nụ cười nham hiểm.
“Trước khi muốn làm một điều gì đó, thì hãy nhìn rõ tình trạng của các ngươi đi đã.”
Lời nhắc nhở đó khiến nhóm người bên trong khán phòng liền đảo mắt nhìn quanh. Trong vô thức tất cả phải nuốt xuống ngụm nước bọt căng thẳng. Bởi vì chỉ cần một cử động nhẹ cơ thể họ sẽ chạm đến những sợi dây sắc như đao kiếm kia.
Chỉ mới một cái xoay đầu, hay một cử động nhẹ của chi thể thì nó đã cắt xuyên cả chân khí hộ thân mà chạm vào thân thể khiến không ít người đã phải đổ xuống những dòng huyết. Trương Bảo là người đã cử động nhiều nhất cũng đã bị cứa khắp thân, khiến ông nhất thời phải tự biến bản thân mình thành pho tượng mà đứng yên.
Bị khống chế nhưng lòng chính trực của Trương Bảo không bao giờ phai ông liền vận lên chân khí. Tạo nên một nguồn lửa đỏ, nhằm thiêu rụi những thứ quái gở này. Nhưng kết quả lại khiến ông phần nào thất vọng, chúng không hề bắt lửa thậm chí một chút tổn hại cho chúng cũng không hề có.Ngược lại còn khiến Lý Linh Ngọc nổi giận.
Nàng liền đan chéo bàn tay ngay trước mặt đồng thời song thủ xòe ra như cánh hồ điệp, đôi mắt liên trở nên cực kỳ hung ác:
“Là do các ngươi cứng đầu. Đừng trách ta quá mạnh tay.”
Nói đoạn, nàng khẽ kéo nhẹ những đầu ngón tay. Các sợi dây liền trói chặt từng cá nhân bên trong khán phòng phía Bắc chẳng khác gì đương quấn bánh, mà đem họ ra giữa võ đài mà treo lên.