“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào.” Thái giám cố nặn ra từng chữ, vô cùng khó khăn. Không phải là người này không có năng lực tự giải thoát chính mình, nhưng nơi lòng bàn tay của đối phương có một cổ năng lượng quái dị. Nó khống chế chân khí bên trong cơ thể người khác, khiến kẻ đó không sau có thể dùng đến năng lực của bản thân. Đến độ chẳng khác gì một kẻ vô năng.
Đáp lại lời đó, Lâm Chánh cười lớn.
“Nhiều năm nằm trong vỏ bọc này, đôi khi ta quên mất đi bản thân còn có một danh phận khác.” Lời đang nói, thì cơ thể của Lâm Chánh như ve sầu đang thoát xác. Lớp da nhăn nheo bên ngoài, đã được lão tháo ra, để lộ làn da căng tràn sức sống và trắng ngần của tuổi trẻ. Thái giám đang bị treo lên cao hơn đầu của Lâm Chánh nên đã là người đầu tiên nhìn rõ được dung mạo của y. Thì nhất thời sắc mặt đại biến:
“Là ngươi, Thái Tử Tư.”
“Haha, tinh mắt lắm, vậy thì ngươi cũng không nhất thiết tồn tại trên thế giới này mà làm gì nữa.” Nói đoạn, Thái Tử Tư phát ra công lực. Một luồng khí màu xám pha trộn với một vài sắc đỏ đã từ cơ thể hắn truyền đến người của thái giám.
Aaa.
Thái giám chỉ kịp hét lên một hơi dài, thì cơ thể của lão ngay lập tức bị thiêu rụi, đến nổi xương cốt trở nên mềm nhũn. Một lát sau thì tan biến thành không khí mà bay đi mất chỉ còn sót lại mỗi bộ y phục vẫn còn lưu lại một chút khí nóng. Sau khi giải quyết được đối thủ trước mặt, Lâm Chánh bây giờ là Thái Tử Tử mới quay mặt lại cho những người khác có thể nhìn rõ mặt mũi.
Sóng mũi dập dìu, tròng mắt màu xanh nước biển cấu trúc của nó rất giống với mắt bão. Trông thật là quái dị trong bộ y phục xanh lục. Hắn trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế mà Độc Cô Khan đã ngồi, rồi mỉm cười nói lớn cho những thần dân của Tiên tộc bên dưới được nghe thấy.
“Những kẻ ngồi trên chiếc ghế này, đều là những kẻ bỉ ổi rác rưởi của thế giới, cần phải bị thanh trừ. Ta làm như thế các ngươi có thấy có hợp lý không.”
Trước câu hỏi đó, mọi người nhìn nhau không biết hắn đang định ám chỉ điều chi, nhưng điều mà họ bất ngờ hơn cả là Thừa tướng Lâm Chánh mà họ từng biết lại là một kẻ đáng sợ như vậy.
Dù bị treo trên cao nhưng Tiêu Biệt Tình cùng không ít những cao thủ khác đều vận công nhằm tự giải thoát cho chính mình. Tuy nhiên công pháp cứ như bị nghẽn lại bên trong kỳ kinh bát mạch không thể thoát ra ngoài. Thậm chí, sức lực của bọn họ không hiểu vì lý do gì mà càng lúc càng có dấu hiệu giảm súc. Ngay cả Trương Bảo Chủ khi nãy còn hùng hùng hổ hổ nay cũng chẳng khác gì một tiểu miêu vô năng.
Lý Thiên Bảo đường đường là tộc trưởng lại bị tộc nhân treo lên mà hành hạ lão không thể giấu được xúc cảm mà nạt nộ:
“Lâm Chánh! Tên tiểu nhân bỉ ổi, rốt cuộc ngươi đã làm gì bọn ta.”
Chưa kịp để Lý Thiên Bảo kịp hoàn thành câu nói, Lý Linh Ngọc đã dùng một sợi dây cước siết chặt cổ của lão khiến lão khó thở đến độ mặt ửng đỏ mà thở gấp. Nàng dùng giọng lạnh lùng cảnh cáo:
“Tốt nhất là ngươi nên giữ im lặng. Biết điều một chút, thì hôm nay ngươi sẽ là người được chết cuối cùng.”
“Haha, nào Linh Ngọc không cần phải hung hăng như vậy.” Thái Tử Tư cười như không, phát ra những âm thanh sáo rỗng. Rồi thư thả bắt chéo chân lưng ngả ra ghế rồi từ tốn nói: “Để cho các ngươi có cái để khi xuống gặp tổ tiên còn lời để giải thích thì để ta nói ra hết những gì đã xảy ra.”
“Ta dám chắc rằng, ngươi đã dùng thân phận của Lâm Chánh để vô hiệu hóa Tiên Đồng Ngọc Nữ và cả Xích Viêm Điểu.” Trương Bảo hơi thở đã yếu đi nhiều nhưng vẫn ráng để cất lời. Cơ thể của ông đã bị những sợi dây cước cắt đến mức lộ ra cả phần thịt bên trong. Nhìn cực kỳ ghê tởm.
“Chính xác, nhắc đến đó thì ta cũng phải cảm tạ tiểu tử ngốc Kỳ Chính nhỉ.” Nói đoạn ánh mắt của Thái Tử Tử chuyển dịch xuống khoảng sân thi đấu, nơi mà Kỳ Chính cùng Từ Tử Sóc vẫn đang bị trói.
Lúc nãy xung quanh, hai người họ có rất nhiều kỵ binh của Tiên giới. Tuy nhiên khi mà Độc Cô Khan cùng thái giám bị đánh gục thì họ cũng đã bị Lý Linh Ngọc tiễn sang thế giới bên kia chỉ bằng một chiêu thức.
Lúc ấy, nàng đã thấy sự hành động của quân sĩ muốn can thiệp vào nội tình bên trong khán phòng, bèn nhìn xuống khoảng sân trống, tiếp đến đan song thủ thành hình như một tấm lưới.
Ngay lập tức trên khoảng không một tấm lưới bằng dây cước được nội tức nung đúc thành. Đồng thời phủ lên đó một cổ năng lượng với sắc màu hồng nhạt. Chiếc lưới ấy lao nhanh xuống cắt lìa từng bộ phận các quân lính chỉ trong một cái chớp mắt. Ngay cả đao thương cũng không thể ngăn nổi bước tiến của nó.
Đồng thời khi nàng giơ bàn tay thành hình cánh bướm, toàn bộ không gian bên trong Tâm Thanh Trường đã như một cái lồng chim khổng lồ, ngăn cản hoàn toàn các ý đồ bỏ chạy khỏi đây của những người dân Đế Đô. Điều đó đồng nghĩa trong sự hỗn loạn đã có không ít nhân mạng đã phải nằm lại vùng đất này mãi mãi.
Sự sợ hãi, cùng lo lắng đã bao trùm lấy bầu không gian này, mấy giờ trước họ còn náo động gào thét quyết liệt. Giờ chỉ còn lại đau thương cùng khóc lóc, nghiến răng vì đã đến nơi này.
Từ Tử Sóc thì thấy gia tộc mình bị đối xử như vậy hắn không đau lòng mà còn mãn nguyện cười lớn:
“Quả báo, đúng là quả báo. Từ Gia các người bỏ mặc ta thì lúc này hãy cùng ta chôn thay ở nơi này đi.” Lời nói đi kèm xúc cảm thống khoái vang vọng khắp nơi. Sau đó Từ Tử Sóc khẽ nhìn Lý Linh Ngọc đương đứng cạnh mình từ khi nào mà nhỏ giọng nói:
“Linh Ngọc tỷ, ta biết chuyện tỷ làm không phải vì cá nhân ta. Nhưng dù sao ta cũng rất lấy làm cảm kích tỷ giúp ta rửa đi mối hận này.”
“Ngươi không cần phải khách sáo, ngươi cũng như ta đều là những kẻ được gia tộc coi rẻ xem như công cụ.” Lời vừa dứt, Nàng dùng dây cước giải thoát cho Từ Tử Sóc thoát khỏi xiềng xích mà được tự do. “Dù gì ngươi cũng sẽ phải chết, vậy tại sao không cùng ta tẩy rửa Đế Đô này một lần chứ.”
Về phía cá nhân Từ Tử Sóc hắn không ngờ được hành động này của Lý Linh Ngọc liền đứng lên. Ánh mắt nhìn xuống đôi bàn tay của mình một lần để có một chút tưởng nhớ về giây phút bị mất đi tự do. Nhưng rồi, chuyển biến tâm trạng của hắn quá nhanh, ánh mắt liền trở nên tà ác. Giọng nói mạnh mẽ đáp:
“Được, ta sẽ cùng các ngươi máu nhuộm Đế Đô.”
Nói đoạn, Từ Tử Sóc giơ tay hữu ra. Bọc lấy nó bằng cổ kình khí lam sắc, ngay lập tức trong không gian có tiếng gì đó đang bay đến. Thì ra đó là vũ khí mà công tử họ Từ luôn mang theo, nó phát ra một quang kình không hề kém cạnh chủ nhân của mình là bao. Nhanh chóng tiến đến hỗ trợ Từ Tử Sóc như thể vũ khí này có tri giác, có thể nhận biết được chủ nhân.
Tay cầm vũ khí trên tay đồng nghĩa với quyền sinh quyền sát đã nằm trong tay của hắn. Ngay lập tức hắn tiến đến chỗ của Kỳ Chính người mà đã mang đến cho hắn sự rắc rối ngày hôm nay, với sát ý hiện rõ lên cả khuôn mặt lạnh như tiền ấy.
Dù cho có nhìn thấy, nhưng Kỳ Chính lúc này đã không còn chút năng lực để phản kháng nữa. Nên chỉ có thể bò dưới đất mà trốn tránh, giọng nói của hắn cũng đã không thể phát ra từ môi miệng kia nữa dù muốn hét lên “tha mạng” thì cũng không thể làm được. Việc hắn có thể làm chỉ có hành động hèn nhát này thôi.
Từ Tử Sóc cước bộ lại gần, tay gấp quạt lại thành thước. Trông nó không khác gì một đoản đao sắc lẹm chỉa thẳng về hướng Kỳ Chính mà đâm xuống:
“Đi chết đi.”