Đã không còn Hải Lâu Thạch khống chế, sức mạnh đã hoàn trả lại như cũ. Thì không có lý do gì mà Từ Tử Sóc không dùng hết sức mạnh đặng kết liễu kẻ mà hắn coi là nguồn cơn của mọi chuyện. Sát chiêu đến ngay giữa trán của Kỳ Chính, đôi mắt của hắn chất chứa nỗi sợ mang tên cái chết.
Nhưng rồi hắn lại được cứu từ trong đường tơ kẽ tóc.
Người ra tay chính là Thái Tử Tư, hắn chỉ cần phất nhẹ mu bàn tay. Thì ngay lập tức, một cổ năng lượng bay đến, đẩy văng Từ Tử Sóc văng xa cả chục trượng. Đồng thời đập tan khí tức của võ kỹ vừa nãy, khiến Từ Tử Sóc bị chấn động nhẹ.
Bị ngăn cản, hắn không giấu được sự tức giận mà đấm tay thật mạnh xuống sàn. Đồng thời lớn giọng quát:
“Tại sao lại cản ta giết hắn?”
“Hừm! Nếu không có kẻ ngu muội vì thứ gọi là bất tử như hắn thì làm sao kế hoạch của ta có thể dễ dàng mà thành công đến vậy.” Nói đoạn, Thái Tử Tư khẽ nở một nụ cười nham hiểm. “Không phải là không được giết, mà là hãy để hắn sống thêm một chút, rồi cũng sẽ đến lượt hắn mà thôi. Ở Tâm Thanh Trường này chỉ mười người được sống sót.” Nói đến đây, giọng nói của Thái Tử Tử bất chợt lớn hơn thường lệ như thể nhấn mạnh điều đó cho người khác lưu tâm. ” Cho nên hãy cầu nguyện đi hỡi những con cừu lạc lối.”
Kết thúc câu nói của mình, ánh mắt của hắn bất chợt trừng lên đầy hung tợn, sát ý in hằn trên gương mặt còn chưa vượt quá tứ tuần đó.
Lý Thiên Bảo không chấp nhận điều đó, vùng vẫy hét:
“Linh Ngọc à, con đã hiểu lầm ta rồi. Bọn ta chẳng qua muốn con yên phận làm nữ nhi mà thôi. Chuyện đấu đá trên chiến trường phải do nam nhi gánh vác. Cớ sao lại giao nó cho phận nữ nhi được, con hãy dừng chuyện này lại đi.”
Vừa nghe thấy những lời đó như đánh thẳng vào cơn phẫn uất đã tồn tại bấy lâu trong tâm khảm của Lý Linh Ngọc, nàng không một chút kiến nể. Mà nhanh chóng dùng hữu thủ giăng dây cước ngang chỗ của Lý Thiên Bảo rồi nhẹ nhàng đáp lên sợi dây đó mà đứng đối diện với lão. Nàng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng ngư khí chất chứa sự lạnh lùng đến rợn người:
“Vậy ý của người là những gì con đây phải nhận, là con xứng đáng phải chịu như vậy.”
“Không, ta không hề có ý đó.”
“Ngọc Nhi, nghe ta phụ thân không hề gạt con. Bọn ta chưa bao giờ lợi dụng con cả, chẳng qua nữ nhân không thể gánh vác những chuyện trọng đại được, mọi chuyện chỉ có vậy thôi. Hãy tin ta!” Lý Bá, nhanh chóng góp chút lời khuyên, mong rằng nàng có thể thay đổi quyết định, nhưng với biểu cảm ấy của nàng. Muốn nàng từ bỏ chấp niệm này xem ra không hề dễ dàng.
Ánh mắt của nàng bất chợt đượm buồn.
“Phụ thân, người có bao giờ nghĩ. Nữ nhi đã phải vì cái thân phận nữ nhân này mà phải cố gắng ngày đêm để có được sự công nhận hay không. Tại sao? Tại sao các người… không bao giờ nhìn thấy những sự nỗ lực đó.” Nói đoạn nàng bộc phát sự tức giận lên đến đỉnh điểm.
Ngũ chỉ không tự chủ được mà vô thức siết chặt. Kéo theo những sợi dây cước được kéo căng làm nhiều người khác bị kéo vào tình trạng vật vã đau đớn. Khiến không ít người thầm mắm gia tộc họ Lý làm kích động nàng lên khiến họ chịu khổ. Sau khi bộc phát nộ khí, nàng lặng lẽ nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu. Rồi nhẹ nhàng thở ra đồng thời chậm rãi mở rộng đôi mắt.
“Nếu như các người muốn nam nhân gánh vác chuyện thiên hạ thì được thôi. Ta sẽ giúp Lý Thiên Bảo cùng gia tộc họ Lý không còn một người nối dõi.”
Nói đoạn, nàng cử động nhẹ đầu ngón tay. Sợi dây cước liền siết chặt cổ của tất cả những hài tử của Lý Gia đang hiện diện ở Tâm Thanh Trường. Số lượng đếm cũng đầy cả hai đầu ngón tay, thấy cái chết của tương lai gia tộc họ Lý đang hiện hữu trước mắt. Lý Thiên Bảo cùng gia tộc họ lý bao gồm thân phụ của những người đó đồng loạt van xin:
“Đừng! đừng! ta xin con, bọn ta mới là những kẻ đáng chết. Họ đều là huynh đệ của con cơ mà. Linh Ngọc đừng!”
Nghe thấy những lời van xin đi kèm với nước mắt của họ, mà nàng không chút sự đồng cảm nào. Lạnh lùng vung bàn tay một cái, ngay lập tức đầu đã rơi máu đã chảy. Những người trẻ trong gia tộc họ Lý đã bị nàng phân xác thành nhiều mảnh nhục thân đứt lìa.
Do quá đau khổ, mà Lý Thiên Bảo đã ngất tại chỗ. Còn một số kẻ khác thì chửi rủa nàng.
“Nghiệt súc, đừng để ta thoát ra ngoài. Ta sẽ khiến ngươi cso máu phải trả bằng máu.”
“Nghiệt tử, đúng là nghiệt tử mà.”
Lời nói càng lúc càng nhiều, tiếng chửi càng lúc càng đậm. Chỉ thấy nàng kéo những đầu ngón tay một lần nữa thì những kẻ đó đã được đoàn tụ với người nhà của mình. Thoáng cái cảnh tượng đã quay lại lúc nàng đứng giữa khán đài mà giết lần lượt những người của các gia tộc khác mà không một ai có thể ngăn cản nàng lại.
Duy vẫn còn một người trong Lý Gia vẫn được nàng giữ lại đó là tiểu đệ của nàng Lý Hưng. Cậu bé mới chỉ chín tuổi và cũng là người thân duy nhất mà nàng yêu thương. Từ lúc đầu đến giờ Lý Hưng không hề bị trói hay bị tổn hại gì cả. Và được nàng đặt biệt giấu ở một góc khuất không một ai có thể nhìn thấy.
Những chuyện này sớm đã có người tiên liệu từ trước và không đâu khác chính là Đông Phương Nghi.
Trên bàn cờ nàng đã vừa đánh vừa nói rõ từng âm mưu cũng như kế hoạch của đối phương không một chút vấp. Như thể nàng là người chứng kiến hay là người đã vẽ ra âm mưu này vậy.
“Thái Tử Tư từ lâu đã không còn xuất hiện trong giang hồ nữa. Như thể hắn đã biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Nhưng đâu có ai ngờ rằng hắn đã dùng thuật dịch dung để trở thành một kẻ nằm vùng. Ngươi đã cày hắn vào Tiên tộc, nhằm đưa hắn lên vị trí có thể điều hành cả Đế Đô, chuẩn bị sẵn cho thế cục ngày hôm nay.
Tuy nhiên một mình thì hắn không thể làm được gì cả, cho nên ngươi đã tìm một người có thể giúp cho kế hoạch của người thành công đó là một quân lính quèn Kỳ Chính. Hắn ngu muội chìm đắm trong thứ gọi là trường sinh. Dễ dàng bị dẫn dắt theo con đường mà người đã an bài sẵn.
Một tay ngươi giúp hắn có cơ may thăng tiến rất nhanh vào ngồi vào vị trí mà ngươi hằng mong đợi. Sau đó Lâm Chánh chỉ cần rỉ vào tay hắn những chuyện mà hắn nghe suông tay là được.
Sáng nay Lâm Chánh đã tận dụng sự tin tưởng của bản thân để sắp xếp mọi chuyện đúng như ngươi dự liệu. Đồng thời kéo cặp đấu của Trương Vệ lên sớm nhất. Dùng Thất Xúc Hương đặt ở bên trong khán phòng, không ngoài mục đích để những kẻ đó ngửi nó trong một thời gian dài.
Chỉ cần đến giờ Thìn không cần đánh họ đã bại vì loại hương không mùi kia.
Tuy nhiên, hoàng tử Độc Cô Khan chỉ mới đến loại hương đó sẽ không có hiệu quả, nên buộc hắn phải lộ diện mà giải quyết hoàng tử. Dù gì bên trong Tâm Thanh Trường kia cũng không ai có thể sống sót, bởi vì nhiệm vụ của thủ hạ người từ đầu đã rất rõ ràng. Là cầm chân những kẻ có khả năng ngán đường ngươi lại một chỗ. Sau đó Thái Tử Tư chỉ cần xuất hiện trở lại với danh phận Lâm Chánh mà trở về lại với chức vụ Thừa tướng của mình. Tiếp tục đi theo kế hoạch của ngươi.
Ta nói không sai chứ.”