Trương Vệ được nằm nghỉ trong một gian phòng được trang trí vô cùng sang trọng và sa hoa. Chỉ dành riêng cho dòng dõi hoàng tộc. Bên cạnh chàng còn có Lạc Lạc quận chúa túc trực bên cạnh giường chờ đợi chàng tỉnh giấc. Bởi vì thương thế của chàng lúc này đã vơi bớt đi nhiều, cho nên nàng cũng không phải bận lòng như trước.
Nhưng cũng phải bỏ tâm tư rất nhiều để quan tâm chăm sóc cho chàng. Nếu như lẽ thường, nàng sẽ có thể chuyên tâm mà dành cho Trương Vệ sự quan tâm này, nhưng hiện tại tình hình ở Đế Đô đang nóng như chảo lửa. Không biết tiếp đến sẽ có chuyện gì sẽ xảy đến.
Tâm trạng của nàng thấp thỏm bất an, mà đứng dậy đi đi lại lại liên tục trong phòng. Thi thoảng lại nhìn về phía giường xem xét Trương Vệ một chút. Bởi vì Độc Cô Khan chính là huynh trưởng của nàng, chuyện bên trong Tâm Thanh Trường khiến nàng không biết huynh trưởng sống chết ra sao. Nên cảm thấy lo lắng vô cùng.
Lúc này bên ngoài một thị nữ, với dáng vẻ gấp gáp chạy vào trong hồ hởi nói:
“Quận chúa, không hay rồi!”
Giọng nói đó khiến nàng bất chợt phải xoay người lại. Gương mặt liền trở nên căng thẳng hơn, nhưng vẫn lấy ngón tay để ngang môi miệng mà ra dấu yên lặng.
“Lạc Nhi, muội có gì thì bĩnh tĩnh chút. Trương Vệ huynh ấy đang nghĩ ngơi đấy.”
“Quận chúa, chuyện này… chuyện này… Cánh cổng Tiên giới lúc chúng ta đi qua đến giờ vẫn chưa đóng lại… kẻ địch đang tràn vào Tiên giới.” Lời nói có phần quá vội vã, khiến thị nữ nói chữ được chữ mất.
Vừa nghe đến đó, trên tay Lạc Lạc đang cầm chiếc khăn ấm, vốn để được nàng dùng để lau người cho Trương Vệ. Bủn rủn mà làm nó rơi xuống đất. Chuyện này vô cùng hệ trọng với nàng, bên kia cánh cổng là thế giới của Tiên gia cũng là nhà của nàng. Nhưng hiện tại nơi đó không đủ sức để đương đầu vì hầu như quân lực đều đã được đưa đến chiến trường với Ma tộc mất rồi.
Việc nàng đến đây ngày hôm nay là một việc không nên vào lúc này, nhưng tất cả cũng do nàng đã nài nỉ huynh trưởng để huynh ấy cùng nàng đến đây. Giờ lại gây ra một cớ sự như vậy khiến nàng không thể nào chấp nhận ngay được. Thân thể nàng như mất sức run rẩy di chuyển lại gần chiếc bàn. Thị nữ thấy vậy thì vội đến đỡ nàng để nàng có thể ngồi xuống.
Khi nàng đang chìm trong sự tự vấn, vì đã làm nên chuyện đáng trách một giọng nói ấm áp truyền đến tai nàng:
“Ngọc nhi, muội đừng lo. Hãy để chuyện này lại cho ta.”
Lời nói đó khiến Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn về phía nơi phát ra thanh âm ấy. Thì đôi mắt nàng liền ngấn lệ, không kìm nén được cảm xúc mà chạy lại ôm lấy người đó. Không ai khác đó là Trương Vệ, chàng lúc này thần sắc đã khôi phục năm bảy phần.
Thật chất Trương Vệ đã khôi phục được chân khí cùng nội tức từ lúc rời khỏi Tâm Thanh Trường rồi, tuy nhiên chàng lại chưa muốn ngồi dậy ngay. Mà cố tình nằm lại đây đặng chờ đợi tình hình diễn biến đúng như những gì Đông Phương Nghi đã tiên liệu từ trước thì mới bắt đầu ra tay hành động.
Tất cả những gì diễn ra từ lúc Trương Vệ trở về Đế Đô đến tận giờ này đều đã nằm trong tính toán của nàng ta. Chàng tự động thu hồi chân khí hộ thể, đồng thời cố tình giảm nội phòng đến mức thấp nhất nên mới có chuyện chiêu thức tập hợp một cách vội vã của Từ Tử Sóc mới đánh chàng ra bộ dạng như thế.
Còn lại những thứ khác đều là diễn kịch. Phải có như vậy thì họ mới không nhận ra được điều gì bất thường.
Tiếp theo đây Trương Vệ sẽ phải làm theo những nước cờ tiếp theo mà Đông Phương Nghi đã bày ra. Nhằm hiện thức cái gọi là “Nhất thống thiên hạ, vĩnh hằng thánh giới.”
Trương Vệ ôm Lạc Lạc vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vẫn đang mang lên Thủy Liên Trâm mà chàng đã tặng. Chỉ cần nhìn nó chàng đã hiểu được tâm ý của nàng. Dịu dàng Trương Vệ nói:
“Muội đừng khóc, yên tâm ta sẽ giúp muội giải quyết chuyện này. Đông Phương tỷ đã giao cho ta nhiệm vụ đặc biệt này nên muội đừng lo lắng nữa.”
Trong lòng Trương Vệ, Lạc Lạc nhắm nghiền mắt mà cảm nhận hơi ấm từ người chàng. Khi nghe những lời đó thì nàng ngẩng đầu lên nhìn Trương Vệ với biểu cảm đáng yêu đáp:
“Có thật là Đông Phương tỷ đã tiên liệu được hay không, nếu muội không đến kịp là huynh đã chết rồi đấy.”
“Hừm! Nữ nhân ngốc, muội có thấy người nào xuất huyết nhiều đến mức đó khi chỉ ăn một chưởng chưa hả. Vậy mà còn nghi ngờ ta.” Trương Vệ cười nhẹ nhàng ấm áp nói.
“Ưm.”
Lời nói đó khiến Lạc Lạc nhận ra chuyện mình quan tâm Trương Vệ xem ra là dư thừa thì liền tỏ ra giận dỗi mà xoay lưng lại với chàng. Khiến Trương Vệ chỉ biết cười trừ, rồi nói:
“Được rồi, khi quay lại ta sẽ chịu tội với muội. Còn bây giờ hãy để chuyện này cho ta.” Không kịp để Lạc Lạc đáp lời Trương Vệ đã biến mất chỉ để lại một tàn ảnh tại nơi đó. Khiến nàng nhất thời hụt hẫng, nhưng nàng vẫn nằm bàn tay lại mà nhắm mắt cầu nguyện.
“Mong chàng bình an.”
Trương Vệ biến mất bên trong nội cung thì đã xuất hiện ở bên ngoài thành Đế Đô hơn bảy dặm về phía Tây Bắc.
Ở nơi đó có một ngọn đồi nhỏ với những cọng cỏ rất ngắn chẳng khác gì một tấm thảm màu xanh trải dài khắp ngọn đồi này. Chàng vừa di chuyển vừa nhìn xuống mặt đất bên dưới như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Thật ra Trương Vệ đang dùng khả năng cảm nhận không gian của chính mình, đặng tìm kiếm vị trí của Xích Viêm Điểu.
Di chuyển tầm năm mươi bước chân thì Trương Vệ liền dừng lại. Ánh mắt ghim chặt lên mặt đất bên dưới. Sau đó vận lên chân khí cường hãn. Ngọn lửa bên trong cơ thể chàng được dịp bộc phát cực hạn, phát ra một màu đỏ rực như lửa cháy trên cánh của phượng hoàng.
Hữu thủ hướng xuống mặt đất, đồng thời chậm rãi đọc ra tâm pháp ma thuật. Chỉ trong một chốc nơi cổ tay của chàng đã xuất hiện một vòng tròn ma pháp đỏ. Ngay lúc đó, Trương Vệ trực tiếp ấn bàn tay xuống mặt đất.
“Khai.”
Một đường kẻ từ tay chàng vẽ ra dưới đất một trận đồ với hình thù kỳ quái với hình dáng gần giống với Hỏa Long trong truyền thuyết. Từng đường kẻ liên tục phát ra hào quang rực rỡ, nhanh chóng sới từng lớp đất đá ra. Khi nhận thấy, việc mở đã hoàn tất, Trương Vệ tạm thời lui lại vài bước chân rời khỏi phạm vi trận pháp.
m thanh của sự sụp đổ liên tục vang lên. Đất đá bên trên ngọn đồi thay phiên nhau đổ xuống tạo ra một cái hố khá sâu. Bên dưới là một khoảng trống chứa pho tượng của Xích Viêm Điểu. Hằng năm Xích Viêm Điểm sẽ được Tiên tộc triệu hồi bằng ma thạch Viêm, tuy nhiên hiện tại nó đã rơi vào tay của Lâm Chánh cho nên Trương Vệ phải kêu gọi nó bằng cách trực tiếp như thế này.
Trương Vệ không một giây phút chần chừ, nhảy xuống đáp trên vai của pho tượng.
Xích Viêm Điểu được đúc bằng hình ảnh khép đôi cánh lại, dáng đứng bình thường. Cho nên không có mấy khó khăn cho Trương Vệ có thể di chuyển trên đấy, chàng di chuyển dần đến gần nơi tim của nó.
Sau khi xác định được vị trí, Trương Vệ đưa tay thuận lên ngang mặt. Sau đó chàng dùng tay còn lại cứa một đường ngang lòng bàn tay đó cho máu của bản thân chảy ra mà nhỏ giọt xuống đấy. Từng giọt máu đỏ, bám lên pho tượng đá. Bất chợt phát sáng một màu vàng kim.
Ngay lập tức, âm thanh đá lở lại vang lên thêm một lần nữa. Khiến cả ngọn đồi này rung chấn.