Đại Lục Liên Hoa


“Con mồi đã tự đưa bản thân vào bẫy. Không cần chúng ta phải ra tay.”





Lý Linh Ngọc lạnh lùng nói.





“Hừm! Vậy thì báo cho kẻ đó bám theo. Đề phòng có biến số.”





Nói đoạn, Thái Tử Tư bàn tay phải đang thử thả để trên ghế liền gõ xuống đấy từng nhịp từng nhịp. Tại nơi đó phát ra những thanh âm quái dị mà không phải ai cũng có thể nghe thấy. Nó truyền đi xa hàng nghìn dặm.





Không biết, trong kế hoạch mà Đông Phương Nghi vạch ra đó, có nói cho Trương Vệ biết rằng phụ thân của chàng hiện đang trong tầm khống chế của những kẻ có dã tâm này hay không, nhưng hướng di chuyển của chàng mặc định hướng về phía Bắc mà không hề đến với Tâm Thanh Trường.





Nơi mà phụ thân chàng đang trong cơn nguy kịch, quả thật nếu Trương Vệ biết có lẽ chàng sẽ rất khó có thể tự đưa ra quyết định cho chính mình. Liệu kế hoạch giải cứu chúng sinh quan trọng hay là sinh mệnh của người thân chàng quan trọng hơn. Cả hai thứ song song tồn tại nhưng chàng chỉ được chọn một trong hai mà thôi. Không hề có đường lui.





Trong đôi mắt chàng, chúng sinh vạn dặm cũng không bằng những người thân bên cạnh. Chàng chỉ có thể nghĩ đến những điều khác khi mà những người chàng coi trọng đã thực sự an toàn, đó chính là điểm yếu chết người.






Phong thái thư thả, thái độ tự tin Trương Vệ trên lưng của Xích Viêm Điểu tiến ra biển Bắc. Vừa ra đến biển, gió liền nổi lên, biển ngay lập tức động. Như thể điềm báo cho một cơn bão lớn sắp sửa kéo đến.





Vùng đất giao thương tấp nập khi sáng nay đã trở nên đình trệ. Hằng chục chiếc thuyền cùng chiến thuyền đã bị đánh chìm bên ngoài khơi xa, tình hình nơi này cũng không khá khẩm hơn là bao so với bên trong nội thành. Thậm chí cảnh tượng còn có phần bi thương hơn rất nhiều.





Xác thân của các ngư phủ đã phơi thây trên mặt nước nhiều như các loài thuỷ sinh, nếu không nhìn thật kỹ rất có thể lầm họ là những tấm ván gỗ rơi ra từ những chiếc thuyền. Máu nhuộm màu cát trắng thành màu cát đỏ, sự pha trộn hỗn tạp này tạo nên một màu sắc cực kỳ xấu xí và ghê tởm





Trương Vệ nhìn thấy thì cũng chỉ chặc lưỡi tiếc thương, vì đây là số phận mà cuộc chiến bắt buộc phải mang lại. Sự yên bình đã ngự trị trên vùng đất này quá lâu, đến nổi chẳng ai nhớ được lần gần nhất có binh biến đã diễn ra khi nào. Cho nên một khi nó trở lại đã khiến những con người này, trở tay không kịp.





Bầu trời lúc này cũng đã chuyển dịch dần một màu nhẹ nhàng hơn, vì một ngày nhuộm đỏ Đế Đô đã sắp trôi qua.





Ánh mắt của Trương Vệ hoà với bầu trời, vừa u buồn vừa xót xa, một nỗi niềm khó tả. Chàng mặc dù muốn làm một thứ gì đó nhưng khả năng của chàng có hạn, không thể vượt qua khỏi ranh giới mà bản thân đang sở hữu điều đó khiến bản thân chàng khó chịu. Đôi mắt nhanh chóng trở nên kiên định, ghim chặt về khoảng không trước mặt.






Trương Vệ di xuyên qua cơn gió lớn di chuyển không biết khoảng cách là bao xa.





Khi xung quanh chỉ còn là đại dương bao la, và trước mắt chàng mà một điểm tề tựu rất nhiều sương mù thì cũng là lúc một thế giới mới đang ở bên kia một cánh cửa cao vượt cả mây xanh.





Cánh cửa này được làm từ một loại Hắc Thạch vô cùng đặc biệt. Tương truyền năm xưa Bàn Cổ Khai Thiên, Bàn Cổ đã dựng nên tám cây cột trụ trấn trời và cánh cổng này là một trong những cột trụ kia. Cho nên nó có một khả năng mà bất kỳ tu hành giả nào cũng e sợ, chính là khả năng hấp thụ tất cả các nguồn năng lượng chạm đến nó.





Cánh cổng đã được các quần thể mây che giấu vào bên trong, khiến người nhìn ở khoảng cách xa cứ có cảm giác nơi này vô cùng huyền bí. Kích thước của nó so với kích thước một phàm nhân nhỏ bé thì chẳng khác gì đem so một con kiến với một đỉnh núi Thái sơn cao chót vót.





Chứng kiến cảnh tượng này, Trương Vệ nhất thời choáng ngợp.





Trong vô thức mà nuốt vội mấy ngụm nước bọt, mà thở dồn dập. Ánh mắt chàng nhanh chóng quét nhanh qua cánh cửa, thì nhìn thấy hai hán tự cổ được khắc thật lớn bên tả hữu hai chữ ” Tiên Giới”. Bên hông ở khoảng giữa cánh cửa có điêu khắc hai hình ảnh kỳ lân đang đạp vân hướng thiên. Tất cả phối hợp với nhau tạo nên một bầu không khí trang nghiêm thần bí.






Trương Vệ biết rõ rằng, bên kia là Tiên giới một thế giới hoàn toàn khác biệt so với Nhân giới. Cho nên bản thân chàng có một chút hồi hộp bất an, đây là lần đầu tiên chàng đi xa đến như vậy. Nuốt vội vài ngụm nước bọt, Trương Vệ nhỏ giọng khẽ nói:





“Xích Viêm Điểu, đi thôi!”





Theo lời nói của Trương Vệ, Xích Viêm Điểm, kéo đôi mắt về sau nhằm liếc nhìn chàng thiếu niên trẻ tuổi. Trong đôi mắt to lớn của nó, Trương Vệ suy cho cùng cũng chỉ là một phàm nhân thấp kém, tuy nhiên người thấp kém ấy lại có sức mạnh của một Chân Long cường đại.





Đế khí của chàng không phải người thường có thể nhận ra được. Mà Xích Viêm Điểm là người kế cận với Tiên Đế dĩ nhiên là đã nhận ra Đế khí của Trương Vệ. Dù ngôn ngữ của nó chàng không thể nghe thấy, nhưng Xích Viêm Điểu dường như đã chấp thuận với yêu cầu của Trương Vệ mà đập cánh khuấy động mặt biển mà bay nhanh vào khe cửa.





Khi khoảng cách của cả hai với cánh cổng chỉ còn một lần sảy cánh nửa mà thôi.





Thời gian điểm nhẹ một cái.





Mặt biển bỗng cuộn tròn tạo thành một hình dạng một con mắt biển khổng lồ.






Ngay sau đó một sinh vật từ bên dưới trồi lên ngăn cản bước tiến của Trương Vệ. Đó là một sinh vật mười ba đầu, với những cái đầu ấy là sinh vật giống đầu dê, sừng tê giác, có hai cái răng nhanh như kiếm. Đây là “Ngao Tử” một sinh vật không tồn tại trên vùng biển Bắc này.





Điều này khiến Trương Vệ bất ngờ, bởi vì chàng đã từng đọc được nó bên trong Như Huyễn Các của Vấn Lạc Nhai. Loài quái thú này, đáng lý phải nên xuất hiện ở biển Đông mới phải. Tuy nhiên đi kèm với sự bất ngờ là sự thích thú vì lần đầu chàng được chứng kiến một sinh vật chỉ nằm trong Huyền Lục Bảo Giám ở ngoài đời.





Xích Viêm Điểu, chỉ cần đập đôi cánh của bản thân mà lạng lách tránh khỏi sự tấn công của đối phương mà tiếp tục tiến vào cánh cổng Tiên Giới. Khoảng cách từ chỗ của Trương Vệ đến mặt biển là hơn trăm trượng mà loài Ngao Tử này có thể vươn cao hơn cả thế, mà tạo nên một trận thiên la địa võng ngăn bước tiến của chàng nhằm không để chàng đến đó trước khi cánh cổng thực sự được đóng lại.





Từ trong cuống họng Xích Viêm Điểu, một dòng lửa đỏ được triệu hồi. Sau đó được nó mạnh mẽ thổi ra hướng về phía Ngao Tử mà công. Nhưng loài Ngao Tử tu vi không hề kém, cho nên những đường lửa đỏ chạm đến lớp da của nó không hề lưu lại một chút tổn hại nào.





Lúc trước đôi đầu Ma Đấu Khả, thiên la địa võng mà nó giăng nên cũng không lợi hại bằng thứ này. Trên lớp da của Ngao Tử có những chất dịch kỳ lạ, khi bị tấn công nó văng ra xung quanh đồng thời rơi xuống mặt biển. Do tốc độ của Xích Viêm Điểu khá nhanh nên chất dịch không chạm được đến người, tuy nhiên mặt biển thì lại khác chúng ngay lập tức bị nhiễm độc và phát ra những thanh âm…





Xe…ê..e.





Truyền đến màng nhĩ của Trương Vệ, khiến chàng nhận ra bản thân phải cực kỳ thận trọng. Tuy nhiên Xích Viêm Điểu cũng không hề phí phạm với danh xưng Thần Điểu, ngay lập tức nó đã hoá toàn bộ cơ thể thành một khối lửa đỏ cháy rực. Mạnh mẽ bay xuyên qua vòng vây của Ngao Tử.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận