Đại Lục Liên Hoa



Khi Trương Vệ bước qua cánh cổng ngăn cách giữa hai thế giới.





Thì một cảm giác vô cùng đặc biệt tiếp xúc với nước da của chàng khiến chàng có cảm nhận vô cùng thanh mát cứ như đang tắm nước lạnh giữa một mùa hè oi bức. Song song với đó lần hít thở không khí đầu tiên, đã truyền vào cơ thể chàng một đạo dưỡng khí nhẹ nhàng thanh sạch khiến cơ thể có một cảm giác lâng lâng khó tả.





Vừa chuyển đổi môi trường cho nên Trương Vệ theo thói quen là nhắm mắt, bởi vì đối diện với nguồn sáng ở thế giới nhãn cầu của chàng có phần không quen. Sau khi lắng nghe được những âm thanh nhẹ nhàng của tiếng đập cánh của Xích Viêm Điểu, Trương Vệ mới chậm rãi mở mắt ra nhìn.





Đập vào mắt chàng là một tòa thành nằm trên một hòn đảo bay, đồng thời xung quanh đó còn có những hòn đảo lớn nhỏ khác. Những hòn đảo xung quanh di chuyển dần dần xung quanh thành thị kia, tạo nên một khung cảnh hiếm thấy. Trong tầm mắt của chàng thứ đó chưa phải là thú vị nhất mà còn có những chủng loại thực vật vô cùng đặc thù mà chỉ có ở Tiên giới.





Quét nhanh qua một lượt, điều mà chàng ấn tượng nhất chính là một dòng thác đang chảy từ một góc thành xuống khoảng không, nhưng tuyệt nhiên đến lưng chừng mây thì không còn thấy nữa. Chẳng biết lượng nước đó đã trôi về đâu.





Chưa dừng lại ở đó, ẩn ẩn đằng sau tầng sinh khí là một hình ảnh không rõ ràng của thần thú Côn Bằng. Đang lượn lờ trên toà thành đó, cảnh tượng đẹp như trong truyện cổ tích này. Khiến Trương Vệ nhất thời trở nên say đắm mà ngắm nhìn không lấy một cái chớp mắt. Vừa thú vị vừa ấn tượng khiến khung cảnh này vô cùng cuốn hút ánh nhìn của chàng.





Bất chợt một thanh âm, phá nát đi cái nhã hứng đó của Trương Vệ.





Đùng… Rầm.






Phía trên không thành trì kia, những chiếc thuyền có khả năng bay chở theo số lượng lớn quân lực của Tiên giới đang giao đấu không ngừng nghỉ với những kẻ xâm phạm. Tiếng binh khí chạm vào nhau liên tục khiến người nào nghe thấy cũng lạnh sống lưng.





Cuộc chiến bình thường chỉ là đao với thương máu và nước mắt, nhưng đây là cuộc chiến của những người mang năng lực thông thiên. Nên đã kéo theo những ma pháp cùng chân khí liên tục phát ra, phá huỷ liên tục những thứ vật cản xung quanh. Đồng thời xây dựng ra những cổ năng lượng dư kình tạo ra sự đối ngạnh khắp nơi trong không gian.





Khiến không gian biến chuyển.





Số lượng chiến thuyền trên không lên đến con số hàng chục và là nơi giao chiến chủ yếu của cả hai phe. Thi thoảng đã có những chiếc thuyền không chịu nổi sức tàn phá mà lao đầu xuống đất tạo ra những âm thanh va chạm chấn động mà tan thành nhiều mảnh. Nhưng có vẻ như phe Tiên giới đã không còn đủ khả năng cầm chân đối phương mà liên tục bị dồn ép buộc phải thoái lui dần khỏi thành thị kia.





Trương Vệ ngay lập tức thu lại tâm tư, cùng Xích Viêm Điểu tiến nhanh đến can thiệp cho phe Tiên giới.





Mang theo ngọn lửa nóng rực, Xích Viêm Điểu xông pha vào sa trường càn quét tất cả những kẻ thù bằng sức mạnh của chính mình.





Trương Vệ thuận thế góp vui, bàn tay nhanh chóng khai mở ra Bạo Liệt Hỏa Luân Xa. Mặc dù năng lượng mà chàng tạo ra không đáng kể nhưng cũng coi như là góp thêm một chút sức mạnh.






Nhờ sự can thiệp kịp lúc mà phe Tiên giới đã phần nào cân bằng được thế trận. Tuy nhiên số lượng thương vong là không thể đếm chính xác được. Vì ma pháp đã phần hóa biến nhiều cá nhân tan biến vĩnh viễn như loài bọt biển.





Trương Vệ vừa đánh vừa di chuyển khỏi khu vực được xem như tiền tuyến này mà di chuyển dần sâu vào lãnh thổ Tiên tộc. Chàng cũng gặp không ít những rắc rối đến từ những kẻ ngáng đường nhưng đâu hề gì với những kẻ có mắt như mù kia.





Cưỡi lên Xích Viêm Điểu, Trương Vệ như một chiến binh xông pha không ngại va chạm. Càng di chuyển sâu vào bên trong chàng lại càng nhìn thấy rõ sự tàn khốc mà cuộc chiến này mang lại.





Nhiều ngôi làng của Tiên tộc đã bị thiêu rụi, dưới ngọn lửa hắc hóa, cộng hưởng với những chiến thuyền từ trên không rơi xuống chạm vào các ngọn núi bay khiến chúng đồng loạt rơi rụng xuống. Khiến khung cảnh lại thêm phần hỗn loạn.





Vào thời điểm này, Tiên hay là Nhân, người hay là thú linh đều chỉ có một mục đích duy nhất là bỏ chạy. Chỉ có cách đó họ mới có thêm thời gian để tồn tại trên mặt đất này.





Trương Vệ mặc dù nhìn thấy, nhưng chàng không đủ khả năng để can thiệp. Bởi vì số lượng kẻ thù rất đông hơn nữa thực lực của những chiến binh này đều ít nhất hơn chàng đến vài cấp.





Đấu với họ thì khác nào là châu chấu đá xe.






Biết người biết ta, việc Trương Vệ không phải là ở đây mà là ở một nơi khác, chàng phải tranh thủ từng giây từng phút. Trên đường di chuyển chàng cũng đã phải can thiệp vào những cuộc đụng độ với quy mô nhỏ và vừa.





Giúp đỡ cho Tiên giới phần nào giành được chút lợi thế.





Thoáng cái thời gian cũng đã trôi qua hơn ba canh giờ liền, mà điều đặc biệt chính là vầng thái dương ngay trên đầu của Trương Vệ dường như không hề chuyển dịch.





Nó vẫn đứng yên tại góc giờ Thân, mà không hề có dấu hiệu sẽ xuống núi, điều đó khiến Trương Vệ có phần hơi ngạc nhiên. Có vẽ như không thời gian ở Tiên giới không được tính như ở Nhân Giới khiến Trương Vệ có chút bất ngờ.





Nhưng chẳng hề gì vì điều đó không mấy quan trọng vào lúc này. Di chuyển được một đoạn vào khá sâu bên trong lãnh thổ Tiên giới thì phía trước mặt chàng là một trận địa quyết chiến dường như đã ngã ngũ.





Khói lửa, binh đao vẫn còn lưu lại nơi này. Đi kèm với những pho tượng băng bằng xương bằng thịt. Hàn khí kia khiến Trương Vệ có chút ấn tượng, và nhận ra ngay chủ nhân của loại khí tức này.





Ngay lập tức chàng đảo mắt ra nhìn xung quanh tìm kiếm, thì cảm nhận không gian đã giúp chàng tìm ra được vị trí của Tại Thiên.





Trong phim cánh rừng, gần với bãi chiến trường thanh âm.





Rầm… Đùng.






Liên tục được vang lên. Theo sau đó là bóng hình của Tại Thiên tay cầm Định Hải Kiếm vừa chạy vừa tránh né chiêu thức của Châu Bá Khả một trong những thủ lĩnh của đội quân Hoa Tử Đằng.





Châu Bá Khả, tay cầm song chùy điên cuồng công kích Tại Thiên. Từng chùy của hắn chạm xuống đất khiến nó nứt vỡ đồng thời tạo ra một cái hố tròn tương ứng với kích thước của quả chùy.





Cứ mỗi lần như vậy là một chân rung chấn nhẹ được sản sinh ra. Khiến những tạp vật không hẹn mà bay lên tứ tán.





“Hừ! Ngươi cứ bám theo ta để mà làm gì.” Tại Thiên vừa chạy vừa xoay đầu về sau mà nói.





“Tiểu tử, ngươi chẳng phải là môn hạ của Băng hoàng hay sao. Vậy thì hãy chứng minh cho ta thấy năng lực của nhà ngươi đi.” Châu Bá Khả kiên trì suy đuổi Tại Thiên đến cùng với vẻ mặt vô cùng hứng khởi cùng ngữ điệu thích thú.





Tại Thiên vừa chạy vừa suy nghĩ cách ứng phó, nói kiểu gì thì trong cuộc chiến lần này chắc chỉ có mỗi Tại Thiên cùng Trương Vệ là năng lực yếu kém nhất.





Vậy nên không dại mà đâm đầu giao đấu với những đối thủ khác. Nếu không biết rõ thực lực của đối phương để tránh tự chuốc họa vào thân.





Mặc khác chỉ cần nhìn sơ cũng biết Châu Bá Khả là.một kẻ mạnh. Một cổ năng lượng trắng, lượn lờ quanh thân hắn khắc mộ chữ “Thiên” chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ sức đè đầu bẻ cổ Tại Thiên không thương tiếc rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận