Tại Thiên thấy việc bỏ chạy như thế này mãi cũng không phải là cách, nên trong lòng cũng đã có những toan tính cho riêng mình.
Đôi môi nhẹ nhàng mở hé thở ra những luồng hàn khí. Chân khí nhanh chóng được cậu luân chuyển ra bên ngoài, xâm nhiễm vào các vật thể xung quanh. Trực tiếp phủ lên chúng một lớp băng mỏng.
Bàn tay nhàn rỗi, nhanh chóng đưa vào trong ngực cầm ra Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm. Khi Tại Thiên chuẩn bị phản công thì bất chợt nhìn thấy từ phía xa Trương Vệ đang cưỡi Xích Viêm Điểu bay đến.
Thấy vậy cậu liền mỉm cười nói:
“Cuối cùng thì người cũng đã đến kịp lúc.”
Nói đoạn, Tại Thiên vận lên chân khí truyền thẳng vào hữu thủ biến nên cán kiếm của Nghịch Thủy. Vừa thành hình, kiếm khí toát ra một sự lạnh lẽo vô cùng nhanh chóng lan tỏa cái lạnh sang môi trường xung quanh.
Khẽ quay đầu nhìn lại Châu Bá Khả đang bám đuổi phía sau, Tại Thiên nhanh chóng đọc khẩu quyết ma pháp, biến ra trên tay cầm Nghịch Thủy ba vòng ma pháp lam sắc.
Đồng thời phủ lấy Nghịch Thủy bằng một nguồn năng lượng băng giá. Ngay khi đối phương nhảy đến chuẩn bị giáng xuống một chùy uy lực, Tại Thiên thở mạnh ra hai đạo hơi lạnh trên khóe môi. Nhẹ nhàng quát.
“Mạn Thiên Phong Tuyết” Toái bộ sa dị, mạn diệu hàn vũ.
Ánh mắt của Châu Bá Khả lộ rõ sự bất ngờ. Cơ thể của hắn bị Hàn Khí xâm nhiễm và biến hắn trở thành một pho tượng băng. Nặng nề rớt xuống mặt đất.
Uỳnh.
Ngay khi khống chế được đối phương, Tại Thiên nhanh chóng ném Nghịch Thủy ra khỏi tay. Nghịch Thủy ngay lập tức lượn vài vòng vẽ ra vài đường bay lượn rồi để cho cậu ngự kiếm bay lên cao.
Tại Thiên nhanh chóng hướng đến chỗ của Trương Vệ bay song song với chàng. Rồi gấp gáp mở lời:
“Thiếu gia, người đến muộn rồi.”
“Ta xin lỗi, dọc đường có một chút biến số cản chân nên đến hơi trễ. Mọi chuyện vẫn ổn chứ.”
“Vẫn ổn, chỉ chờ người đến là bắt đầu thôi.”
“Vậy thì ta nên đi hướng nào.” Trương Vệ hỏi.
“Hướng Bắc, Kiếm Bình đã mở đường ở hướng đấy rồi.”
“Được, bảo trọng.” Nói đoạn, Trương Vệ cũng Xích Viêm Điểu nhanh chóng bay đi. Tại Thiên thì ở lại, nhiệm vụ của cậu là cầm chân Châu Bả Khả tại đây mà thôi.
Ngay khi hình bóng Trương Vệ nhỏ dần và biến mất khỏi tầm mắt, thì bên dưới Châu Bá Khả đã mạnh mẽ phá bỏ Hàn Khí mà đứng lên đưa ánh mắt hướng về Tại Thiên trên nơi cao.
“Tiểu tử, cũng khá quá hả. Ta không thể ngờ đấy.” Nói đoạn hắn đưa tầm nhìn về phía mad Tại Thiên vừa rời mắt, nhận ra Trương Vệ đã vượt qua. “Thì ra nãy giờ ngươi bỏ chạy là vì chờ đợi thiểu chủ Trương Gia sao. Cũng trung thành lắm.”
Lời khen vừa dứt, cơ thể của Châu Bá Khả phát ra chân khí phủ lấy bản thân hắn bởi nguồn năng lượng mạnh mẽ. Đôi bàn tay cầm song chùy nẩy lên một lần sau đó nắm lại thật chặt. Nói:
“Giờ đã không còn gì vướng bận. Ngưoi hãy cho ta thấy sức mạnh của ngươi đi nào.”
Năng lượng mà Châu Bá Khả phát ra khiến mặt đất dưới chân của hắn bị nứt ra như mạng nhện. Đồng thơi không ngừng lan rộng ra thêm.
Tại Thiên ngay từ lúc bước vào Tiên giới đã liên tiếp ngăn cản bước tiến của toán quân do Châu Bá Khả dẫn đầu. Dùng Hàn Khí đánh bại những quân lính dưới trướng của hắn đồng thời hỗ trợ cho quân lính của Tiên tộc.
Nhưng quân Tiên tộc quả thật quá mỏng, dường như ở đây chỉ là những quân sĩ yếu kém không hề có những cường giả hay là những tướng quân hàng đầu của Tiên tộc. Nên đà tiến quân của Hoa Tử Đằng cho nước tràn bờ, không thể ngăn cản.
Lần lượt các trận pháp phòng ngự bị phá hủy. Quân lực của Tiên giới tạm thời thoái lui về Lăng Tiêu Thành cố thủ với quân chủ lực. Còn một số nhỏ thì tìm cơ hội phản công nhằm giành lại quyền kiểm soát các thành trấn.
Việc này là có cơ sở bởi vì toán người của Hoa Tử Đằng đã chia ra làm ba hướng công phá thủ phủ của Tiên giới.
Trương Vệ đã thành công vượt qua thì Tại Thiên cũng không có lý do gì để bỏ chạy. Cậu buộc phải cầm chân Châu Bá Khả càng lâu càng tốt.
Cho nên đây cũng là lúc Tại Thiên dùng hết sức bình sinh để làm một điều gì đó, dù cho cậu biết chênh lệch sức mạnh lúc này là quá lớn.
Hướng Nghịch Thủy xuống đất nhắm vào mặt Châu Bá Khả, đồng thời vận lên khí công phủ lấy cơ thể một màu hàn sắc. Lạnh lùng đáp:
“Dù hôm nay ta không thể đánh bại được ngươi, nhưng ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi phải hối hận.”
Cả hai với tâm thế chỉ chực chờ tiến đến giao đấu với nhau mà thôi.
….
Lúc này, Hạ Chấn Bảo cùng hơn ngàn thủ hạ với pháp khí sáng lóa đứng vững trên không hướng về phía tòa thành trước mặt.
Lăng Tiêu Thành, kinh đô của Tiên giới nằm trên một quần đảo khá lớn trên không trung bao quanh bởi mây mù. Giữa khu thành phụ và thành chính được nối với nhau bởi một eo đất nhỏ.
Xung quanh, là những cột trụ xếp quanh thành tạo nên một hàng rào vô hình bằng ma pháp.
Trên tường thành, đại tướng quân Triệu Khuông Dẫn cùng hai vị hoàng tử Độc Cô Việt và Độc Cô Bác điều động quân lực còn lại ở Tiên giới quyết tâm bảo hộ Vương Tọa.
Nhìn thấy, Hạ Chấn Bảo áp sát kết giới. Độc Cô Bác mặc áo giáp vàng đen, chỉ thẳng tay lên trên quát mắng:
“Ngươi là kẻ nào, dám xâm phạm Tiên giới hãy mau chóng quay về ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Ta biết rõ ngươi đấy, Nhị Tứ hoàng tử. Ngươi còn chưa ra đời ta đã đánh đến cả Thần giới, thì Tiên giới này là cái thá gì.”
Vừa nghe đến đó, ba người trên thành nhất thời biến sắc. Nếu đúng như Hạ Chấn Bảo nói thì lần nào chắc hẳn sẽ rất khó để bảo toàn được Vương Tọa.
Độc Cô Việt, tướng mạo non trẻ, dáng người mảnh khảnh và là người thông minh, biết rằng đối đầu với hắn là cầm chắc thất bại liền muốn câu giờ thêm chờ đợi sự tiếp viện.
Liền nhanh chóng tiến lên, đứng chắn trước mặt Độc Cô Bác, mỉm cười từ tốn nói:
“Xin lỗi đã thất lễ với cao gia, chẳng hay cao gia cao danh quý tánh là gì? Tại sao lại xâm phạm Tiên giới của vãn bối, nếu có gì bất mãn xin cứ giải bài. Chỉ cần Tiên Đế khải hoành trở về sẽ cùng người tận tâm đàm luận.”
“Cái ta cần? Là Vương Tọa tiên giới! Nếu biết điều thì tránh qua một bên, ta sẽ tha cho lũ vãn bối các ngươi một kiếp.”
“Thứ lỗi, chiếc ghế Vương Tọa không thể giao cho người khác. Xin cao gia hãy về cho.”
“Nếu ta không đi, thì các ngươi sẽ phải làm gì.”
Cuộc thương lượng đã đi đến ngõ cụt, Độc Cô Bác cũng không hề muốn có kết quả như vậy. Vương Tọa bằng mọi giá phải giữ lại. Vì nó xem như là sinh mệnh của cả Tiên giới dù cho có vong mạng cũng phải tuyệt đối giữ vững.
“Nếu đã vậy thì chỉ đành thất lễ.”
Nói đoạn Độc Cô Bác ra hiệu bằng tay, Triệu Khuông Dẫn lãnh mệnh. Xòe tay biến ra một pháp bảo trấn giới “Hỗn Thiên Kính”.
Hỗn Thiên Kính với hình dạng là một tấm gương vàng hình bầu dục dựng đứng với viền là vàng nguyên chất. Hai bên là hình ảnh hai con kim long đang uốn lượn nhắm đến long châu màu xanh lục ngay trên đỉnh của gương.
Bên trong Hôn Thiên Kính là những luồng sáng kết tinh giống như hình dạng một ngôi sao.
Hỗn Thiên xuất, tạo ra một hào quang chánh khí chói hết cả mắt không thua kém gì mặt trời. Vừa nhìn thấy thứ đó Hạ Chấn Bảo nhẹ nhàng khoanh tay trước ngực nói:
“Được đấy, cuối cùng cũng có thứ khiến ta phải nghiêm túc.”