Khi tấm màn kết giới được hạ xuống thì cũng là lúc hai quân cùng nhau lao vào quyết chiến.
Tiên giới với sự dẫn đầu của Hỗn Nguyên Chiến Thần với kích thước vượt trội cùng sức mạnh áp đảo nhanh chóng càn quét quân thù. Từng đợt vung tay của nó đã loại khỏi cuộc chiến không ít kẻ địch. Cặp song đao bên cánh tay không ngừng nhuốm máu.
Những Hồn Lực vừa được triệu hồi cũng đã tham chiến, với kích thước chỉ chừng ba phần so với Hỗn Nguyên nhưng cũng không phải dạng vừa.
Chúng lao vào tha hồ chém giết quân lực của Tiên tộc. Đao va chạm với kiếm, kích đánh với thương phát ra thanh âm của binh khí vang đi khắp chiến trường.
Tuy nhiên sức mạnh của những Hồn Lực này suy cho cùng chỉ đủ cầm chân Hỗn Nguyên Chiến Thần chứ không thể nào cản được sự càn quét của nó.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, với kích thước vừa đủ của chúng khiến Hỗn Nguyên khó khăn trong việc chiến đấu nên liên tiếp đánh trật. Một phần vì sau lưng nó là Lăng Tiêu Thành, nếu tung hết sức thì nơi này rất khó được bảo toàn. Cho nên vẫn có chút gì đó nương tay đến từ phía Hỗn Nguyên.
Đánh nhau một lúc, Hỗn Nguyên đã di chuyển đến trước mặt của Hạ Chấn Bảo. Hắn từ khi đến đây, vẫn chưa hề cử động quá nhiều. Dáng đứng thử thả nhìn cuộc chiến, đôi bàn tay khoanh trước ngực một cách tiêu dao.
Hỗn Nguyên liền đưa bàn tay hữu to lớn của bản thân tiến đến định bóp lấy nhân dạng nhỏ bé kia. Nhưng khi bàn tay chạm gần đến đã bị kết giới xung quanh hắn cản lại.
Nhưng Hỗn Nguyên không ngừng dùng thêm sức quyết ép cho Hạ Chân Bảo một là chết hai là thoái lui. Đối với một đối thủ như vậy Hạ Chấn Bảo lần đầu ngước nhìn đối phương rồi nói:
“Thiển cận, không tự lượng sức.”
Lời nói đó vừa xong, thì gương mặt của Hỗn Nguyên bỗng trở nên khó coi. Rồi nhanh chóng nơi bàn tay ấy liền phát nổ, mảnh vụn chiến giáp văng tứ tán. Khiến nó mất đà mà ngã lùi về sau.
Gương mặt của Hạ Chấn Bảo không hề có chút cảm xúc nào, mà chỉ có một chút ánh nhìn coi rẻ.
Tận dụng ngay thời gian đó Hư Vọng Linh Yêu liền dang tay ra hai bên. Gió liền nổi lên, đồng thời triệu hồi xuống những đợt sấm sét tử sắc đánh thẳng vào người của Hỗn Nguyên. Khiến nó bất chợt trở nên choáng váng.
Từ ở dưới nơi giao chiến, Đao Phong Băng Cơ liền nhảy lên cánh tay còn lại của Hỗn Nguyên đồng thời di chuyển nhanh trên đó tiến lại gần phần khớp tay, đồng thời vận lực cực mạnh đến mức đại đao phát ra một cổ năng lượng cực mạnh. Với giọng nói có phần chanh chua của mình:
“Đi chết đi!!”
Rồi trực tiếp chém thẳng vào nơi đó, nhát chém vừa chạm đến khiến nơi đó hóa thành băng rồi dần dần nức vỡ. Tuy nhiên như thế là không đủ để đánh gục được Hỗn Nguyên.
Ngay lập tức nó trụ vững lại, dùng đôi tay kia làm động tác hất nhằm đẩy Đao Phong Băng Cơ rời khỏi nơi cánh tay mình, nhưng sự đeo bám của ả quả thật là dai dẳng.
Biết rằng nếu không vùng hết sức lúc này, thì bản thân sẽ bị đặt trong vòng nguy hiểm. Bằng một cánh tay còn lại, Hỗn Nguyên vận lên công lực vào lưỡi đao sau đó vung ra nhát chém và vẫn lại hướng về phía Hạ Chấn Bảo.
Khí thế của chiêu thức không thể xem nhẹ, tuy nhiên Hạ Chấn Bảo với thực lực vượt trội chỉ cần dùng một ngón tay trỏ chặn ngay đường đao từ bên trái chém qua người hắn.
Chỉ một ngón tay đã hóa giải hoàn toàn chiêu thức rồi chỉ bằng một cái chớp mắt, hắn bay xuyên qua người Hỗn Nguyên Chiến Thần dục thủng một lỗ ngay giữa thân.
Thời khắc đó Hỗn Nguyên bị đánh gục đến mức như sắp ngã đến nơi. Thì phía bên dưới Băng Dung Tinh song thủ lần lượt bám lên mặt đất, sau đó đấm liên tục xuống mặt sàn tạo ra một trận rung chấn. Ngọn núi trên lưng phun trào ra ngọn lửa dung nham nóng chảy, đồng thời phát ra luồng Hàn Khí cực lạnh nhanh chóng hóa cả quân mình lẫn quân ta thành tượng băng.
Chân khí lan ra nhanh đến biến hóa Hỗn Nguyên thành một khối băng khổng lồ. Tiếp đến, dùng dung nham thiêu rụi đến từng phần cơ thể.
Giống như hận thù chồng chất, Đao Phong Băng Cơ thấy toàn thân Hỗn Nguyên đã hóa băng dày liền giáng một đao trực tiếp phá vỡ mối liên kết băng giá.
Khiến những phần cơ thể rơi xuống liên tục như mưa băng. Hỗn Nguyên Kính theo đó mà rơi xuống mặt đất mà trở về nguyên dạng.
Hạ Chấn Bảo từ từ hạ thấp xuống vùng chiến, với phong thái thư thả bàn tay vẫn tiếp tục khoanh lại trước ngực mà chậm rãi di chuyển về phía nội thành.
Không một ai dám cản bước chân của hắn. Bởi vì hắn quá đáng sợ rồi, chỉ sợ chạm đến hắn sẽ bay màu ngay lập tức, cho nên từng bước chân của Hạ Chấn Bảo như thể đang đi dạo phố không có một chút trở ngại.
Cuộc chiến càng trở nên khốc liệt khi mà tất cả đều bung ra hết toàn bộ khả năng của chính mình. Với ưu thế là những Hồn Lực được triệu hồi phe quân Hoa Tử Đằng đã nắm quyền chủ động hơn.
Nhận ra được tình hình đang có chuyển biến xấu dần. Mà trận pháp này đã được cường hóa khả năng công và thủ cho toàn bộ quân lực dường như không có mấy hiệu quả.
Quận lực hiện tại không đủ để tạo ra sức mạnh thực sự của Ngũ Hành Bát Quái Trận cho nên Triệu Khuông Dẫn cùng Độc Cô Việt. Chỉ còn cách tung một đòn thật mạnh nhằm giảm đi nhuệ khí của đối phương ngăn cản bước tiến của Hạ Chấn Bảo tạm thời mà thôi.
Nghĩ làm làm, đôi bàn tay của họ nhanh chóng kết thành một hình dáng tam giác rồi phát ra chân khí. Khiến hình bát quái bên dưới nhanh chóng xoay chuyển trên phạm vi toàn thành.
Mặt đất liền rung chuyển, Hỏa Hành Kỳ theo đó được phất lên. Lửa địa ngục từ trên thượng giới liên tục giáng xuống Lăng Tiêu Thành trực tiếp tấn công những kẻ thù không mang trên người trận pháp.
Thiêu đốt đến tận xương tủy, phá hủy tu vi tận diệt nhục thân loại khỏi cuộc chiến những kẻ xâm phạm.
Nhưng như vậy vẫn là chưa đủ khi mà Hạ Chấn Bảo nhìn thấy sự phiền toái của trận pháp này mang lại.
Một lần nữa tốc độ của hắn không khác gì một bóng ma lướt vào thành với tốc độ thần thánh.
Phâp.
Ánh mắt trợn lên trắng dã, sinh khí dần dần mất đi. Từng giọt máu, rơi xuống đất không khác gì nước. Triệu Khuông Dẫn, bị bàn tay của Hạ Chấn Bảo đâm xuyên qua lồng ngực bàn tay của hắn vẫn còn nhuốm máu và lưu lại trên đó.
Năm ngón tay xếp lại với nhau và chỉ thẳng về phía trước.
A…a…a.
“Tên…khốn…” Triệu Khuông Dẫn giọng nói yếu ớt, cùng hàm răng nhuộm đỏ màu máu, trợn mắt nhìn Hạ Chấn Bảo nói.
Đáp lại, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như không. Hắn liếc nhìn về phía sau nơi có Độc Cô Việt đang đứng cách đó chưa tới 30 trượng.
Đôi mắt đó như muốn đoạt mạng người khác, khiến lòng trung bên trong Triệu Khuông Dẫn nổi lên. Đôi bàn tay nắm lấy cánh tay của Hạ Chấn Bảo hét lớn:
“Hoàng tử, hãy mau chạy đi….”
Nếu rời khỏi vị trí lúc này, Ngũ Hành Bát Quái Trận sẽ bị hủy. Đồng nghĩa với những khả năng chiến đấu được cường hóa cũng sẽ không còn.
Quân lực Tiên giới sẽ rơi vào thế khó. Khiến Độc Cô Việt bất chợt không biết làm thế nào mới phải, do dự trong chính quyết định của mình.
Lúc này Tam Tài Trận pháp của đối phương vẫn được duy trì. Nhân lúc quân lực Tiên giới rối loạn cùng với Hỗn Nguyên Chiến Thần bị đánh bại. Những người chủ chốt của trận pháp một lần nữa hợp lại, chuẩn bị dùng đến võ kỹ pháp trận.