Giữa không trung, ba người nắm giữ mệnh kỳ của Tam Tài Trận lập tức dùng hữu chưởng nhắm xuống mặt không gian xem nó như một mặt phẳng mà in lòng bàn tay xuống đấy. Tư thế quỳ chân trụ ở trước, chân còn lại thì được duỗi thẳng về sau. Ba người với ba góc độ đứng khác nhau khi cùng nhau phát công đã tạo ra ba cột sáng chiếu thẳng lên không trung.
Khi lòng bàn tay đồng loạt chạm đến một mặt phẳng ngang với nhau thì một đường kẻ từ trong lòng bàn tay của họ được sinh ra và nối liền nhau. Đồng thời khoảng cách của cả ba đã được phân chia lại cho thành một hình dáng tam giác. Hình ảnh của Tam Tài Trận lúc này đã được vẽ thêm một hình ảnh mới và in hằn lên hình ảnh ban đầu.
Ngay lập tức ba người, liền đứng lên bàn tay nhanh chóng kết thành một cái ấn ký quỷ dị.
Khi tay họ hoàn thành việc kết ấn thì hình ảnh Tam Tài Trận liền được dựng đứng lên. Từ bên trong một Hải Giải giống với hình ảnh của Tam Tài Trận từ bên trong tấm màn bước ra. Họa tiết trên cơ thể rất chân thật, không còn hư ảo như trước.
Hải Giải với sắc màu vàng kim to lớn từ trong trận pháp hiện ra. Đôi mắt của nó liền lóe sáng lên, ngay lập tức ngưng đọng chân không, khiến quân sĩ tiên giới bị khống chế vào trong một quả cầu bong bóng tròn.
Ba người nắm giữ mệnh kỳ liền được bay lên không gian xếp song song với Hải Giải. Vẽ ra trên không một hình tam giác kim sắc.
Tiếp theo đó đôi mắt của Hải Giải bất chợt chớp sáng. Từ bên trong hai tia sáng lần lượt bắn ra theo một đường thẳng, chạm đến một màn năng lượng vô hình do khối tam giác mà ba mệnh kỳ đã dựng nên. Mà được khuếch đại chuỗi năng lượng lên mức cực hạn bắn thẳng về phía Lăng Tiêu Thành.
Hai đường kình lực công phá tất cả những gì trước mặt sới tung từng tất đất, đồng thời đập tan Ngũ Hành Bát Quái Trận trong sự không thể phản kháng của quân lực Tiên giới.
Hướng chiêu thức nhắm thẳng đến khu vực hoành thành bên kia cây cầu nối giữa hai khu vực khiến cây cầu bất chợt bị đổ sập ở một vài vị trí trọng yếu.
Nó tiếp tục kẽ những đường sức mạnh uy lực nhằm phá hủy hoàng thành Tiên tộc và rồi.
Uỳnh..
Chạm vào một bức tường năng lượng khác từ bên ngoài hoàng thành cản lại. Ở phía đó là hình dáng một tấm màn bằng chân băng đã được dựng lên từ bao giờ ở đằng sau tấm màn là sự hiện diện của Tiểu Bảo, Kim Mã cùng Khuất Duy Công.
“May thật vừa kịp lúc.” Kim Mã nói.
Đằng sau lưng họ một cánh cổng không gian vừa được đóng lại, ba người họ từ một vị trí gần đó mà đến với mục đích không gì khác là bảo vệ hoàng cung của Tiên tộc.
Lúc này, hữu thủ của Tiểu Bảo giơ lên phía trước tạo ra một bức tường bằng chân băng kéo rất dài ước chừng gần 1 dặm hơn với sức mạnh của cá nhân nàng đã thừa khả năng để ngăn cản đòn tấn công này của Tam Tài Trận mà không lưu lại dù một vết xước trên bức tường bằng băng kia.
Khuất Duy Công đứng sau lưng nàng, hít lấy hít để bầu không khí của bên trong Lăng Tiêu Thành một hơi rồi nói:
“Rốt cuộc thì chúng ta phải làm sao để ngăn được bọn chúng lại đây?”
“Chỉ cần đánh nhau ở trên cầu thì bọn chúng tuyệt đối không thể vượt qua được đây. Đồng thời kéo dài thời gian thêm một chút là được. Sau đó sẽ có câu trả lời thích đáng cho ngươi.” Tiểu Bảo ngẩng đầu về phía Khuất Duy Công mà nhẹ giọng nói.
“Được! Như cô nói.”
Nói đoạn, Khuất Duy Công tiến lên phía trước. Đôi mắt híp của cậu ta bất chợt mở ra trừng trừng. Bàn tay phải chầm chậm đưa lên, ở nơi ấy được tẩm vào một nguồn chân khí đen trắng. Trong thoáng chốc liền xuất hiện một món vũ khí là một cây bút khá lớn với thân bút màu trắng ngà, lông bút màu đen pha trộn với sắc trắng.
Vũ khí vừa được cầm lên tay, Khuất Duy Công đã một thân khí sắc hắc bạch.
Nhìn thấy Khuất Duy Công đã sẵn sàng, Tiểu Bảo bèn niệm phép mở ra một con đường hướng thẳng đến cây cầu nối để Khuất Duy Công có thể tiến ra bên ngoài bức tường băng. Không một giây phút chần chừ, Khuất Duy Công nhanh như tên bắn di chuyển cực nhanh đến bên đầu cầu.
Cậu ta đứng ngay chỗ nối giữa hai khu vực của Lăng Tiêu Thành với mục đích không ngoài chặn bước tiến của quân lực Hoa Tử Đằng không thể chạm đến hoàng tộc Tiên giới bên trong hoàng thành.
Sự xuất hiện của nhóm người Tiểu Bảo khiến hai phe không biết sự hiện diện này là của thế lực nào.
Sở dỉ Lăng Tiêu Thành được gọi là Thánh địa của Tiên tộc bởi vì bên trong phạm vi của Lăng Tiêu Thành đã được yếm lên một loài bùa chú thượng cổ, ở đây không thể mở được cánh cổng không gian lại càng không được dùng đến tọa kỵ hay là khinh công cơ bản. Hai nói một cách khác chỉ có thể di chuyển bằng hai chân.
Việc mở được cánh cổng không gian chỉ có những người hoàng tộc Tiên giới mới có khả năng làm được. Khiến Triệu Khuông Dẫn trong vô thức mà thốt nên lời:
“Những kẻ đó là ai.”
Bản thân của Triệu Khuông Dẫn, đang dần mất đi ý thức, nhưng hắn vẫn một lòng trung thành. Ngữ khí tuy có phần suy yếu nhưng sức lực vẫn chưa hề cạn.
Hải Giải xuất hiện đã phá hủy đi Ngũ Hành Bát Quái Trận vẫn còn chưa hoàn thiện, ngay lập tức đã khiến quân đội Tiên giới rối loạn, theo đó đội hình có quy củ cũng đã tan rã mà chiến đấu một cách rời rạc. Thấy mọi chuyện đang có chuyển biến xấu đồng thời trước sự này nỉ của Triệu Khuông Dẫn. Độc Cô Việt với ánh mắt đau xót nhìn Hạ Chấn Bảo nghiến răng hận thù nói:
“Chắc chắn ngươi sẽ phải trả giá.”
Nói đoạn, Độc Cô Việt hóa thành một tàn ảnh và biến mất trong tầm mắt của Hạ Chấn Bảo. Để lại Triệu Khuông Dẫn đối đầu với kẻ thù trong tình trạng hấp hối.
“Hừ! Cha nào con nấy, hèn nhát như nhau.” Hạ Chấn Bảo thấy Độc Cô Việt bỏ chạy thì cười khinh. Lúc này hắn định rút tay ra khỏi người của Triệu Khuông Dẫn nhưng bất chợt cảm giác có gì đó khác lạ, liền quay đầu lại nhìn. Thì đã thấy Triệu Khuông Dẫn dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của hắn mà giữ lại thật chặt.
Tàn nhưng không phế, một tấm lòng trung thành không cho phép Triệu Khuông Dẫn chết một cách vô nghĩa. Hắn muốn kéo cả Hạ Chấn Bảo đi theo mình, nếu không được như thế thì hắn cũng phải cầm chân đối phương ở lại càng lâu càng tốt cho quân lực Tiên giới rút về phía Hoàng thành mà cố thủ.
Hàm răng nhuộm đỏ màu của máu, dùng hết sức bình sinh hét lớn:
“Tiên tộc của ta, tuyệt đối không chịu khuất phục trước những kẻ ngoại lai như là ngươi.”
Chỉ cần nghe lời nói cùng hành động của đối phương, Hạ Chấn Bảo cũng đã đoán ra Triệu Khuông Dẫn muốn làm gì liền cười mà nạt thẳng vào mặt đối phương:
“Ngu trung, kẻ như ngươi sẽ không còn thây để người khác tưởng nhớ đâu.”
Triệu Khuông Dẫn, dùng chút hơi tàn. Hít một hơi thật sâu, toàn thân vận lên cường công khiến cơ thể phát ra một ánh sáng vàng rực, đồng thời các thớ cơ bắp bất chợt nở ra dữ dội căng lên như sắp nổ. Từng đường sáng thông qua lớp da bị nứt của hắn mà phát ra nguồn ánh sáng đến chói cả mắt.
“Chịu… chết… đi.”
Cơ thể của Triệu Khuông Dẫn đã căng nở đến mức giới hạn và đồng loạt phát nổ.
Đùng.
m thanh của nó cùng dư chấn phát ra khắp nơi cuốn phăng tất cả những tạp vật gần tâm của sự kiện. Những quân sĩ thuộc hạ của Triệu Khuông Dẫn nhìn thấy chủ tướng hy sinh thì không giấu được cảm xúc mà rơi lệ. Giây phút đó họ như được tăng thêm sức mạnh mà dùng đôi mắt ửng đỏ như bầy sói. Bàn tay nắm lấy vũ khí của mình thật chặt, đồng thạnh hét lớn:
“Sát.”