Trên chiến trường đẫm máu và nước mắt, trong muôn vàn tiếng binh đao. Thì một đao quang ánh sáng vàng đang lướt qua từng người từng người của Hoa Tử Đằng mà lưu lại trên người chúng một nhát đao chí mạng.
Thứ đó không ai khác chính là Kim Mã với Phong Điện Đao cầm trên tay, nó đã tham gia cuộc chiến này nhằm giành giật lấy lợi thế mỏng manh cho Tiên tộc. Tuy nhiên số lượng của quân địch lại khá đông, sức lực hiện tại của nó không thể chiến đấu kéo dài như thế, cho nên chỉ trong vòng nửa giờ tham chiến đã khiến Kim Mã mệt bở hơi tay.
Với hình thể nhỏ bé, Kim Mã dễ dàng tránh né cũng như tấn công đối phương một cách bất ngờ bằng tốc độ của mình, rất nhanh Kim Mã dường như đã làm chủ tình hình ở một khu vực nhỏ, giúp cho quân đội Tiên tộc có đủ thời gian để tiếp tục kết nối với nhau nhằm đẩy lùi quân thù ra khỏi khu vực này.
Thấy mọi chuyện đã có một chút tiến triển, Kim Mã đành nhẹ nhàng đáp đất nghỉ ngơi hồi sức một chút. Trong thời gian rảnh rỗi đó, Kim Mã nhanh chóng quét ánh mắt ra xung quanh nhằm quan sát tình thế.
Bên phải khí tức của Trương Vệ cùng Lục Kiếm Bình đã đến rất gần nơi cần đến, còn bên trái Khuất Duy Công tuy sức chiến đấu có phần không bằng Băng Nham Tinh nhưng cũng đã cố gắng dẫn dụ đối phương rời xa khỏi hoàng thành nhằm giảm tối đa thiệt hại.
Mọi chuyện tính đến lúc này vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát, cho nên Kim Mã không cần phải gấp gáp để làm một điều gì đó lớn lao. Bất chợt một thanh âm truyền đến tay của Kim Mã, giọng nói này mang âm hưởng đến từ m giới vô cùng vang vọng.
“Ngươi cũng khá quá đó chứ, có thể đánh bại nhiều thủ hạ của bọn ta.”
Giọng nói này đối với cá nhân Kim Mã có chút gì đó thân thuộc, nó nhanh chóng quay đầu lại nhìn xem kẻ đó là ai. Đứng trước mặt của Kim Mã lúc này đây là một Hồn thú với chiếc nón lá rách nát với tên gọi “Du Hồn Trảm Sứ”. Nhìn được nhận dạng của đối phương, Kim Mã bèn nở nụ cười đầy mỉa mai:
“Du Hồn Trảm Sứ! Xem ra ngươi vẫn ngựa quen đường cũ. Chẳng lẽ cái nơi địa phủ đó, quá chật chội để chứa vừa ngươi rồi.”
Vừa nghe những lời này, Du Hồn Trảm Sứ có một chút gì đó kinh ngạc. Bởi vì những đối thủ trước đây của hắn không bao gồm Kim Mã, mà Kim Mã lại có thể nói ra những lời như thể đã đối đầu với hắn từ rất lâu về trước rồi vậy. Cho nên hắn cũng rất tò mò đối thủ trước mặt mình thân phận là gì.
“Ngươi… đến từ đâu? Mà lại biết được tên của ta.”
Không hề có khoang miệng, những lời nói của hắn cứ như từ hư vô vọng về khiến người nghe có phần nào cảm thấy sợ hãi. Trước câu hỏi đó, Kim Mã lạnh lùng không đáp. Hữu thủ cầm lấy vũ khí đưa lên ngang với tầm mắt, tiếp đến dùng hai ngón tay trên bàn tay nhàn rỗi còn lại chạm vào phần thân đao sát với chuôi đao.
Từ vị trí đó, Kim Mã kéo ngón tay theo một đường thẳng từ đấy đến phần đuôi kiếm. Trực tiếp truyền vào Phong Điện Đao một cổ năng lượng cường mạnh, cường hóa sức mạnh của nó lên, khiến nó phát ra một màu nâu cam, đồng thời khiến những hoa văn được khắc trên đao đồng loạt phát sáng.
“Câu trả lời không nằm ở chỗ ta, mà nó nằm ở Địa Ngục !!!”
Nói đoạn, thuận tay Kim Mã chém một nhát vào không gian trước mặt. Đường đao vừa xuất, khí chiêu theo đó mà truyền ra không gian một hình ảnh đao khí trắng hư hư thực thực. Mặc dù thực lực của đối phương chưa được kiểm chứng tuy nhiên Du Hồn Trảm Sứ tuyệt đối không hề khinh địch. Bài học đến từ Khuất Duy Công đã là quá đủ để hắn biết được ở trên chiến Tiên tộc lần này có rất nhiều kẻ có thực lực Thâm Tàng Bất Lộ.
Nhanh chóng cầm kích lên hướng về phía Kim Mã mà xuất ra một cổ chân khí quái ác.
Năng lượng được hắn hóa ra một hình ảnh tương tự với vũ khí hắn đang cầm trên tay, đồng thời đi kèm theo đó là những chiếc sọ người với quỹ đạo di chuyển vòng quanh trường kích. Nhất nhất tiến đến cùng Kim Mã phân rõ cao thấp.
Đang
m thanh va chạm vừa được vang lên thì cũng là lúc hai chiêu thức tự động triệt tiêu nhau mà không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Chính ngay thời điểm đó, Kim Mã mạnh mẽ xé toạc mảng bụi khí vừa được sinh ra đó mà đánh bồi thêm một đòn nữa.
“Thôi Hoa Liễu Chiếc” Phong cấp thiên cao, đao ảnh liên hoàn.
Thanh đao được Phong khí bao trùm từ tay cầm cho đến đuôi. Đồng thời được Kim Mã ảo hóa ra thành hàng trăm ảo ảnh khí chiêu chém đến chỗ đối thủ. Trước mặt của Du Hồn Trảm Sứ lúc này là một tấm lưới làm bằng đao hình nhiều đến độ không thể nào đếm hết.
Khí chiêu liền mạch không hề có một kẻ hở, khiến Du Hồn Trảm Sứ nhất thời không thể tin vào mắt mình. Hàng loạt ký ức xưa cũ không hẹn mà trở về, khiến hắn không tự nhủ mà nhắc đến một cái tên.
“Lý n??”
Bất ngờ là vậy, nhưng nó chỉ tồn tại trong một cảm xúc thoáng qua, rất nhanh Du Hồn Trảm Sứ liền nhanh chóng ra chiêu đáp trả ngay lập tức. Đồng loạt bốn chi thủ trên cơ thể, xếp thành một hình dáng hợp nhất. Hai chi thủ phía trước đưa ra trước ngực kết tay thành một cái thủ ấn, còn hai chi thể phía sau giơ cao lên phía sau tạo ra một hình ảnh giống như đôi cánh.
Hai vũ khí được tách khỏi cơ thể mà xếp hai bên tả hữu.
Hình dáng ấy vừa thành hình, thì đã tạo ra một cổ kình lực mạnh khủng khiếp. Nó bức ra dữ dội chẳng thua kém gì với một dòng chảy của thác nước đang thuận thế trút xuống. Trực tiếp đập nát khí chiêu của Kim Mã, đồng thời chặn đứng Phong Điện Đao ngay vị trí trước mặt, không có cách nào tiến thêm dù chỉ là nửa bước.
Đứng trước sức mạnh của đối phương, Kim Mã chỉ có thể trụ vững thêm được vài phút thời gian trước khi bị cổ năng lượng đó đánh cho văng về sau hơn mười trượng. Đôi chân không thể tự chủ được mà bám thật chặt lên mặt đất, đồng thời kẻ xuống nơi đấy những rãnh nhỏ và nông.
Thân thể của Kim Mã cứ thể mà bị đẩy lùi, đẩy lùi cho đến khi nó dùng thanh đao của mình mạnh mẽ cắm xuống mặt đất.
Phập.
Lúc đó cơ thể của Kim Mã mới có thể dừng lại được. Phát công được một lúc thì Du Hồn Trảm Sứ mới chậm rãi thu hồi lại chân khí để bình ổn lại khí tức, khi ấy cũng là lúc Kim Mã có thể đứng lên mà nhìn đối phương cười mà nói:
“Đúng là không thể nhìn ra được, dáng vẻ lúc này của ngươi. Xem ra ta đã đánh giá quá thấp ngươi rồi.”
“Ngươi có một cơ hội nữa, để nói cho ta biết ngươi thật ra là ai?”
“Vậy sao? Nhưng ta lại không nghĩ chỉ có nhiêu đó là đủ sức đánh bại được ta đâu. Tiếp chiêu!!!”
Kim Mã từ đầu vẫn giữ vững quan điểm không nói rõ tên của chính mình, cùng lý do tại sao nó biết tên của Du Hồn Trảm Sứ. Một phần cũng là để trêu tức đối phương bằng sự hiếu kỳ. Nói đoạn, Kim Mã chuẩn bị vung đao thêm một lần nữa thì.
Ngay chính thời điểm này, một cơn địa chấn lướt qua. Làm gián đoạn cuộc đấu của hai cá thể, buộc ánh mắt của cả hai đều hướng về phía phát ra âm thanh cùng là nguồn cơn của trận địa chấn này. Mới thấy góc phía Bắc của Lăng Tiêu Thành đã bị đánh sập một cách dễ dàng qua đó tạo nên một khung cảnh không thể nào tồi tệ hơn.