Đại Lục Liên Hoa


Bên trong hoàng thành đổ nát.





Trương Vệ đang đứng đối diện với Hạ Chấn Bảo. Đường hoàng cái thế uy nghi của bậc đế vương chi tử, khí chất này quả thật Trương Vệ chưa bao giờ được chứng kiến. Lần gặp nhau gần nhất của cả hai, thì ấn tượng của đối phương trong mắt họ chỉ là một kẻ vô công rồi nghề.





Nhưng thời điểm này, mọi thứ dường như đều đã thay đổi, Hạ Chấn Bảo trong con mắt của Trương Vệ là một kẻ tà ác và đầy dã tâm. Một kẻ mà lý tưởng và cuộc sống hoàn toàn trái nghịch với chàng, ngày trước còn cùng nhau thưởng rượu thì giờ đây có lẽ chỉ có cuộc chiến sinh tử đẫm máu để bảo vệ thứ coi là lý tưởng sống của cá nhân.





Hạ Chấn Bảo ngữ khí bình thản, quay đầu nhìn Trương Vệ rồi nói:





“Trương Vệ, đệ đã đến đây rồi.” Nói đoạn Hạ Chấn Bảo nhìn chăm chú Trương Vệ không bỏ sót một chi tiết nào. Sau đó hít lây một hơi khí rồi nói tiếp:





“Đệ nhìn đi, đây chẳng phải là ngày tàn của Tiên tộc ư! Muốn thay đổi con người từ gốc rễ thì phải đánh nó từ bên trong, nguyên nhân con người trên đại lục Hoa Bắc mục rữa thối nát, chính là nơi này.”





Càng nói lời nói của Hạ Chấn Bảo lại chứa thêm một tầng phẫn nộ, khiến người nghe có cảm tưởng như hắn cực kỳ hận thù đối với Tiên tộc, một mối thù không thể xoá nhoà. Dù cho có là vậy, Trương Vệ không hề chấp nhận cách làm như vậy. Chàng tiến lên vài bước với thái độ kiên quyết nói:






“Hạ huynh, ta không biết huynh có vấn đề gì với Tiên tộc. Nhưng cách huynh làm chính là đi ngược lại ý trời, cảnh tượng đẫm máu này dù là với bất kỳ lý do gì đi chăng nữa.” Nói đến đây, Trương Vệ nghiến răng không ngừng.” Tuyệt đối không thể xảy ra.”





“Hừm!” Hạ Chấn Bảo nhìn Trương Vệ rồi cười nói. “Vậy thì hôm nay, hãy chứng minh cho ta thấy lý tưởng của đệ là đúng. Chỉ cần một trong hai ta giành chiến thắng chiếc ghế Vương tọa kia sẽ dành riêng cho người đó.”





Nghe được yêu cầu đó, Trương Vệ biết rằng cuộc chiến này đã không thể né tránh được nữa. Chàng hít vào một hơi rồi dặn dò Lục Kiếm Bình:





“Kiếm Bình cô nương, ta biết rằng khả năng của cô nương không hề kém cạnh bất kỳ ai. Nhưng xin để lần này cho ta giải quyết.”





Lục Kiếm Bình đứng đằng sau, quan sát một lúc thì gật đầu ngầm đồng ý. Trương Vệ ngay lập tức đưa bàn tay vào bên trong người cầm ra lọ thuốc mà Kinh Như Tuyết đã đưa cho mình khi trước “Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn”. Trong thời khắc này chàng đã nhớ lại lời mà nàng đã từng nói với mình.





“Lần sử dụng trước, đệ đã dùng một phần sức mạnh của nó để đấu với Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, mặc dù đã không hề lưu lại bất kỳ mối nguy hại nào. Tuy nhiên cho đến khi đệ mạo hiểm để cứu Tại Thiên bắt buộc kim thân của Trang Minh Viễn xuất hiện ứng cứu. Cả hai lần này cộng hưởng với nhau cơ thể của đệ đã không còn chịu đựng được sức ép lớn đến từ nguồn năng lượng cực đại được nữa.





Cho nên lần sử dụng kế tiếp, nếu đệ cố gắng quá sức thì trong một khoảng thời gian tiếp theo đệ sẽ bị phế. Phải suy nghĩ cho thật kỹ.”





Quả thật, Trương Vệ đi đường vòng cũng bởi vì muốn âm thầm ngồi vào chiếc ghế kia theo ý định mà Đông Phương Nghi đã bày ra từ trước. Bởi vì nếu như những gì mà Đông Phương Nghi dự tính thì mục đích của Hạ Chấn Bảo không đâu khác chính là Vương tọa.





Cuộc trò chuyện bên trong tâm khảm của chàng của Hạ Chấn Bảo với Trang Minh Viễn vẫn còn là vấn đề bí mật. Cho nên vạn bất đắc dĩ vẫn là tự thân vận động. Chiếc ghế Vương Tọa tiên giới này chính là một phần trong Hoa Liên Thất Sắc, có được nó Trương Vệ sẽ có một bước tiến cực kỳ quan trọng nhằm đối đầu với Thanh Long sau này.





Dù muốn dù không bắt buộc phải tận dụng cuộc bạo loạn lần này nhằm chiếm cho bằng được Vương Tọa của Tiên giới. Nắm lấy Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn trên tay Trương Vệ có một chút đắn đo, nếu như chàng bị phế trong khoảng thời gian kế tiếp thì vấn đề Tam Minh Tranh Bá sẽ như thế nào đây.





Còn ước nguyện với mẫu thân nữa, mọi chuyện thật là khó khăn cho việc đưa ra lựa chọn.






Hạ Chấn Bảo thấy Trương Vệ vẫn còn do dự chưa quyết thì nói:





“Vì thiên hạ hay vì gia đình, lựa chọn khó khăn nhỉ. Nếu đã như vậy thì để ta giúp.”





Nói đoạn, Hạ Chấn Bảo phất nhẹ tay áo. Từ bên trong ấy bay ra một tấm gương nhỏ. Trên tấm gương có những họa tiết đặc biệt được điêu khắc dựa trên hình ảnh của mây và nước phối hợp nhịp nhàng với nhau mà thành. Đi kèm với một hình thù không khác gì mấy những tấm gương thông thường bên trong gian phòng của các nữ nhân.





Trương Vệ không hiểu chuyện gì cho nên ánh mắt của chàng đã ngay lập tức dán chặt vào nơi đó. Thì ngay lập tức gương mặt chàng đại biến, đôi bàn tay cùng hàm răng vô tình xiết lại thật chặt. Không tự chủ mà thốt ra những lời cay nghiệt:





“Tên khốn! Tại sao ngươi dám làm thế với phụ thân của ta.”





Lời vừa buông ra, sự chần chừ của Trương Vệ đã không còn nữa. Chàng đã nhìn thấy hình ảnh phụ thân của mình đang dần mất đi sự sống thì nộ hỏa bên trong cơ thể tự phát dâng cao. Ngay lập tức chàng cầm lấy Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn trực tiếp đưa vào miệng nuống xuống, mặc kệ những mối nguy hiểm tiềm tàng có thể đến với cơ thể của chính mình.





Thấy Trương Vệ đã dám nuốt vào đan dược, Hạ Chấn Bảo cười lớn:





“Được lắm, phải như vậy. Chỉ cần đệ thắng được ta, đệ sẽ cứu được Tiên tộc, cũng như là chính gia đình mình. Phần thưởng chính là Vương tọa này. Còn nếu không sẽ không có gì cả.”






Lời nói của Hạ Chấn Bảo vừa xong thì cơ thể của Trương Vệ một lần nữa phát sáng. Một nguồn sáng cường mạnh, không thua kém bất kỳ cường giả nào với màu tử bạch sắc, một màu sắc không đen tối cũng không phải thuần sáng. Chân khí bạo phát lên một ngọn lửa cường đại bao phủ lấy Trương Vệ vào trong.





Khí kình quét nhanh qua tất cả những thứ xung quanh, đánh động đến những bức tường vừa nãy đã bị Hạ Chấn Bảo tác động





khiến nó lại thêm một lần nữa rơi xuống dữ dội hơn. Khi gặp phải những trận sóng xung kích vừa được Trương Vệ sinh ra thêm thì chúng đã bị bóp nát đến từng mảnh vụn.





Kiếm Bình nhận ra Trương Vệ đang dùng đến sức mạnh vay mượn từ người khác.





Thì chỉ ở lại quan sát thêm một lúc, trước khi nàng hóa thành một cơn gió và biến mất trong không gian. Để lại Trương Vệ một mình đối đầu với Hạ Chấn Bảo. Nàng từ khi bắt đầu đã như vậy, dường như rất ít khi ra tay hay can thiệp bất kỳ chuyện gì. Chỉ âm thầm đứng từ xa mà quan sát cách mà Trương Vệ chiến đấu mà thôi.





Dù Trương Vệ không nói ra là để chàng tự lực ứng phó, thì nàng cũng không muốn can thiệp. Ánh mắt của nàng nhìn Trương Vệ chính xác là dò xét đến từng chi tiết nhỏ, đến từng hành động lẫn cảm xúc của chàng làm như thể nàng có một suy nghĩ hay một tính toán riêng.





Hạ Chấn Bảo đương nhiên nhận ra điều này từ sớm, bằng đôi mắt có thể nhìn được mọi vật của một cảnh giới “Phản” hắn đã nhìn ra được thân phận của nàng nhưng không vội để tìm hiểu, mà chỉ mỉm cười dõi theo cơn gió mang nàng đi xa. Sau đó hắn lại chuyển dịch ảnh mắt về phía Trương Vệ, đây là thứ hắn đang chờ đợi, một cuộc chiến không hề khoan nhượng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận